Em bỏ bùa cho tôi phải không?
Khi không mà nhớ má em hồng
Khi không mà nhớ môi em thắm
Mà nhớ vô cùng đôi mắt trong…
Em bỏ bùa nên gió quá thơm
Chiều
xanh bát ngát rồi hoàng hôn
Bao nhiêu ngọn gió tôi vừa bắt
Rồi thả ra bay mất biệt hồn…
Em bỏ bùa nên tôi biếng ăn
Cơm hôi canh lạt chẳng buồn chan
Mà chan lại sợ đầy con mắt
Ai hiểu giùm tôi quá nhớ nàng?
Em
bỏ bùa nên tôi ngẩn ngơ
Mở
tờ giấy trắng viết chi giờ?
Rằng
thương không biết làm sao nói
Mà
nói làm sao cho giống thơ?
Mà
nghĩ cũng buồn thơ nhạt nhẽo
Bao
nhiêu bài rồi ai ngó đâu?
Ném ra sân gạch chim không nhặt
Sợ
nhặt tha đi bẩn mái lầu?
Em
bỏ bùa tôi không bỏ em
Đêm nay tôi sẽ nói cùng đêm
Tắt giùm tôi hết trăng sao nhé
Để một mình tôi với ngọn đèn…
Để
một mình tôi ngồi đối bóng
Lầm
thầm tôi nói một tôi nghe
Tương
tư không phải vì trăng tỏ
Không
phải sao mờ cuối biển kia…
Mà cuối biển kia em đó chứ
Vầng trăng ẩn hiện giữa trời mây
Chùm sao ẩn hiện trên nền sóng
Đêm lạnh lùng tôi thêm nhớ ai!
Trần
Vấn Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét