Mai kia môi nhạt tiếng cườiBiển xa quên vỗ sóng đời cuồng phongLá trôi như thể giữa dòngMặc cho nước cuốn cõi lòng dửng dưngCó gì đâu một chữ... từngTừng yêu, từng lụy và từng dở dangTừng pha màu rượu đỏ vangVào trong màu mắt em hoàng hôn bayRồi ôm lưng núi ngủ sayTỉnh ra mộng đã thành mây phương nàoMôi son chuốc rượu ngọt ngàoCũng phai…lưu khách đêm trao ân tìnhTa chiêm bao mở trang kinhThấy duyên hạnh ngộ chỉ tình cờ thôiLòng oanh yến ngỡ chung đôiMột đời vai tựa ta ngồi véo vonNghe trong em nỗi mất cònRu trầm đoạn khúc dạ mòn chữ yêu...Như Thương(22 tháng 7, 2016)
ÁO MỘNG
Bài thơ hoá kiếp lan rừng
Nép thân cổ thụ lưng chừng vấn vương
Ngoái nhìn lại vạn dặm đường
Xưa tu nghìn kiếp đã dường xa xăm
Mới hay nhan sắc trăng rằm
Vẫn như nguyên thủy tháng năm xoay vần
Từ thân một mảnh trong ngần
Cong mày vòng nguyệt tròn dần khuôn trăng
Lửng lơ giữa ánh sao băng
Trăng, thơ, lan tím giung giăng cõi tình
Đêm huyền mở cửa cung nghinh
Câu thơ để lại si tình như em
Chợt câu kinh giữa rêu thềm
Vần gieo xanh biếc thoáng mềm sắc hương
Ngồi xem áo mộng tà dương
Đi về thoắt đã cuối đường trần gian
Thôi lòng tĩnh toạ muộn màng
Bước ra mê lộ, áo tràng cõi tâm.
Như Thương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét