Thứ Hai, 18 tháng 7, 2016

QUÊ ƠI, MƯỚP TRỔ HOA VÀNG - Thơ Như Thương


Quê ơi, mướp trổ hoa vàng
Lòng rưng rưng nhớ chốn làng mạc xưa
Nhớ gì... đâu nắng đâu mưa
Đâu giàn mướp của giậu thưa em chờ
Lũ ong, lũ kiến thẫn thờ
Đất trời xanh biếc, mương bờ nhớ em
Thuở cha với mẹ êm đềm
Vườn sau chăm bón đất mềm thương yêu
Trổ chùm hoa mướp chắt chiu
Đền ơn người đất nâng niu vun trồng
Mẹ cha ươm lúa ngoài đồng
Tuổi thơ bì bõm con sông đầu làng
Hồn ta hoa mướp nở vàng
Có em trong ấy bên hàng cau thơm
Ngõ quê quanh quẩn cá nơm
Thèm trông thấy lại cội rơm, dây trầu
Ầu ơ … dây bí dây bầu
Nao lòng dây mướp vạn sầu ly hương

Như Thương
TÌM LẠI DÒNG XƯA
 
Con kinh lở vạt đất bồi
Còn đâu cái chỗ bậu ngồi hồi xưa
Mai ta hỏi lại nắng mưa
Sông còn như thuở sông chưa giang hồ
Lục bình cạn nước chết khô
Còn đâu hoa tím dạt xô với đời
Hạ nguồn nước lũ đầy vơi
Sông quê lặng lẽ tả tơi nhánh bần
Lỡ khuya đom đóm về gần
Tìm đâu chỗ đậu bâng khuâng cõi lòng
Nghẹn bông lúa trổ đòng đòng
Sữa thơm ơn mẹ Cửu Long ngàn đời
Sông nuôi hạt ngọc đất trời
Phù sa khao khát vàng rơi ngập đồng
Bần già rụng xuống ven sông
Ai đờn vọng cổ mênh mông là buồn
Biết đâu xa thẳm cội nguồn
Dòng sông nuốt lệ gieo buông tiếng trầm
 
Như Thương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét