Tình đi từ thuở tím mầu thời gian
Người vào chiến địa gian nan
Buồn vì "tiếng lặng thinh", chan chứa sầu
Thuở ngu ngơ, mối tình đầu
Hồn thơ lai láng, dám đâu tỏ bầy
Cuộc tình mơ vẫn phiêu bay
Tương tư rồi cũng tháng ngày phôi pha
Tiếng chân người đã rất xa
Chân trời vẫn tím, ngọc ngà dấu xưa
Rồi, hương xa thoảng gió đưa
Rằng tình ngỡ đã đủ vừa lãng quên
Tưởng đâu tình đã tịnh yên
Chỉ cơn gió thoảng bừng lên ngỡ ngàng
Nhưng thôi, đời đã lỡ làng
Tiếng yêu xưa đã trễ tràng lắm thay
Một đời duyên nợ trả vay
Ta còn nợ một duyên này khó vơi
Tình trong như giọt mưa rơi
Chơi vơi tựa áng mây trời lãng du
Đành nhìn mưa ướt lá thu
Nhìn mây lãng đãng mà ru nỗi niềm
Thả về trời những niềm riêng
Thả về trời những niềm riêng. Ơi người...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét