Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2016

Rồi Mai - Thơ Đông Hương Tônnữ


 
Rồi mai ra khỏi trang tình sử
biết gió còn vương giọng của người
nói dễ, nhưng mùi hương dư vị
trên áo ân tình cạnh gối tôi
*
Rồi mai ra khỏi mơ huyền thoại
biết có còn ai nghĩ đến mình
tôi chắc tôi còn thương nhớ mãi
ngôi nhà ấm cúng - trái tim anh
*
Rồi mai vóc ngọc không còn nữa
biết nắng còn soi được đáy sầu
trong tận cùng, tim chia hai nửa
một nửa cho đời, nửa tặng nhau
*
Rồi mai tâm sự thôi trầm tích
biết bóng còn ưng quyến luyến vai
mai mốt thương yêu là cổ tích
thơ người còn dịp viết cho tôi???
 
đht 

NỖI NHỚ TÂN CÙNG

 
 
Mãi chờ nên cảm mùa Thu lạnh
lạnh lá vàng rơi, lạnh thấm thềm
nỗi nhớ vêu vao, nên gập cánh
bay cùng chuyến thổ mộ thời gian
*
Hạ ngã mũ chào trăm năm trước
chưa kịp ấm lòng đã rét căm
cứ nghĩ xa anh, tim khờ khật
để rồi bời rối cả hồng tâm
*
Không Anh, em chỉ là vô tận
em chỉ như là một thoảng mơ
của những giao mùa trong hụt hẫng
đời bỗng già đi trong nét thơ
*
Thèm thấy tận cùng sau xa vắng
có một đêm nào trăng nuối sông
nhắm mắt nghiêng môi hôn con sóng
rồi nghe cảm xúc chảy xuôi giòng
*
Em níu giọt buồn đang tất bật
chăn bầy hải yến giữa mơ hoang...
cuối dốc mưa bay bay lất phất
và anh là nỗi nhớ tận cùng
 
đônghươngtônnữ


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét