Thứ Hai, 31 tháng 7, 2017

Hoa Đất Việt - Thơ :Trầm Phương


Đất nước hôm nay sao tự hào, kiêu hãnh!
Lịch sử oai hùng có thêm tên chị, tên anh
Sống bình thường bỗng chốc hóa hùng anh
Ngẩng mặt mà đi, ung dung ngạo nghễ,
Người dân tôi biết thế nào đời ” nô lệ”
Biết ai là hèn với giặc, ác với dân,
Thấy quê hương bị lệ thuộc đến gần
Nên tay bồng con, tay chống giặc.
Ôi! Đẹp quá những người con tổ quốc
Đâu nơi nào trên khắp mặt hành tinh
Những bông hoa rực rỡ giữa giông gió, bão bùng
Vẫn trổi dậy trong rào gai, song sắt
Họ kết án vì chẳng dám nhìn sự thật
Họ giam tù vì run sợ với lương tâm
Những cánh hồng gai vẫn nở âm thầm
Trên đầu sóng chỉ mặt thù ” Đả Đảo”
Thương biển đảo chị thêu lên vai áo
Xót dân lành chị chia nước mắt, mồ hôi
Xem rất thường bạo lực với đòn roi
Giang tay chở che đàn con trẻ
Tấc đất, gang sông tiền nhân để lại
Thịt nát xương tan phải bảo vệ cõi bờ
Quê hương từng đêm trăn trở
Biển kia giặc đã vào trong
Hôm nay trong bốn bức tường rong
Hoa tự do sẽ vươn cành, kết nụ
Nghe như tiếng sông gào, núi gọi
Bạn bè đây vẫn thao thức, đồng hành
Con đường này chị chọn để đấu tranh
Sẽ tô thắm thêm vườn hoa đất Việt.

Trầm Phương – CTM Media
26/7/2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét