Tôi muốn viết một bài thơ về mẹ,
Để khắc ghi tình mẫu tử đậm đà
Trên thế gian trong vũ trụ bao la,
Có gì khác thiêng liêng hơn tình mẹ
Biển có rộng cũng không bằng lòng mẹ,
Núi có cao cũng không quá mẫu từ
Đàn du dương đâu sánh tiếng mẹ ru
Ánh trăng sáng không soi bằng bóng mẹ...
Ơn chín tháng cưu mang con khắc tạ,
Mẹ tảo tần, mẹ dãi nắng dầm mưa,
Cả cuộc đời mẹ không quãng nắng mưa,
Nuôi con lớn sanh thành công dưỡng dục.
Lúc con bé mẹ ru cho con ngủ,
Tiếng ầu ơ mẹ trao đủ phận người
Chỉ luồn kim mẹ khâu nỗi xót thuơng,
Cho con biết mơ hồn thiêng sông núi.
Thương cho mẹ một đời vai trĩu nặng,
Chỉ vì con mẹ quên cả nhọc nhằn,
Kiếp thân cò mẹ lặn lội bờ sông
Lau nước mắt gạt mồ hôi không quản...
o O o o O o
Rồi con lớn xa quê hương xa mẹ,
Có những chiều thương bóng mẹ cô đơn,
Vọng về quê mà ruột thắt từng cơn,
Nơi xa đó chắc mẹ tôi ngồi khóc.
Nay mẹ đã hóa ra người thiên cổ,
Bóng mẹ hiền, lời ru cũ còn vang
Dòng thời gian theo năm tháng mỏi mòn,
Giờ nghĩ lại mà thấy buồn khôn kể...
Nguyễn Văn Hà
Melbourne
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét