Chuyến tàu đêm đưa em về đâu
Anh thấy trong tim một chuỗi sầu
Mai mốt nghìn trùng ta có gặp
Hay là muôn thuở tạ từ nhau !
Hai năm trao gửi tình lưu luyến
Hẹn một ngày mai ván đóng thuyền
Thung lũng, nhà em sâu dưới núi
Nhà anh, trên bãi cát đồi nghiêng …
Nhà xa nhưng chẳng cách xa lòng
Vẫn nhớ vẫn thương, em biết không
Lội suối trèo non đâu quản ngại
Mong ngày thuyền tách bến sang sông
Bây giờ, em gửi tiếng chia ly
Nghẹn đắng môi anh, biết nói gì
Vì mộng vinh hoa nơi đất lạ
Ðể người khóc hận kẻ ra đi !
Anh đốt hương thơm lạy đất trời
Bình yên cho kẻ vượt ngàn khơi
Xót xa, cay đắng mình anh chịu
Nhìn ảnh em, chua chát nụ cười…
Ngày lại ngày qua vắng bặt tin
Bóng chim tăm cá, biết đâu tìm
Em đi vào tiết trời giông bão
Sợ quá em ơi… lỡ đắm thuyền !
Chiều ấy tin buồn đau đớn thay
Xác em tôi trôi giạt về đây
Thôi rồi, hỡi đóa trà mi đẹp
Tôi khóc cho em…lệ ứa đầy
Thương em suối lệ mãi trào tuôn
Mười tám xuân xanh thắm nụ hồng
Tài sắc một thời ai sánh kịp
Chiếc khăn tang…lịm chết hồn đơn !
Lũng sâu triền núi chẳng còn em
Bãi cát đồi nghiêng ngập lá sầu
Tấm ảnh ngày xưa anh cất giữ
Nhưng người yêu, muôn thuở còn đâu …
nguyễn phan ngọc an - 2016
www.trangthongocan.blogspot.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét