Thứ Ba, 9 tháng 8, 2016

Chùm Thơ Đông Hương Tôn Nữ

TRẢ NGƯỜI MẤY CỌNG TÌNH BAY

  
Trả người mấy cọng tình bay
tóc em héo bởi chia tay tóc người
mắt mi ươn ướt sương trời
môi rưng rưng nhẹ những lời xa xưa
*
Trả người mấy ngọn vàng Thu
chừ em chiếc lá vân du ngàn trùng
thương em, bóng vẫn sau lưng
đường bay bạt gió mông lung tầm nhìn
*
Trả người vạt nắng yêu tinh
em âm thầm nuối bóng hình thân quen
rồi gom giọt mặn môi mềm
giấu vào quá khứ sử tình hư hao
*
Trả người mùa trăng chiêm bao
giòng sông hẹn ước mai sau miên trường
nửa đường gãy mất yêu thương
đành thôi giữ lại mắt buồn từ đây
 
đht 

MÙA TRĂNG CỐ NHÂN

  
Tôi tránh ngồi bên vũng nắng gầy
sợ nhìn lại thuở má hây hây
bóng trăngrơi, vỡ trên tay Hạ
rụng giữa trời như đôm đốm say
*
Tôi trả cho người chiếc lá Thu
mùa hoa hạnh phúc đã sương mù
sa trời giăng mắc quanh chân núi
thành dải lụa vàng vương vẩn vơ
*
Tôi nhớ mình xưa cũng giai nhân
cũng xinh như một đoá xuân hồng
môi bầng quân, cánh hoa đang nụ
nay chỉ chờ mùa trăng cố nhân
 *
Tôi tránh nằm mơ một cánh rừng
có ngàn chim hạc trắng vũ luân
xiêm y mong mỏng liêu trai lạ
thoáng mỏng, thoáng dày, thoáng có không
 
đht

CHẠM VÀO THẾ GIỚI MÙA ĐÔNG

  
Chạm vào ổ khoá thời gian
rỉ hư cánh cửa từ ngàn năm qua
phận thân chữ nghĩa không nhà
ẩn trong một xứ toàn là ảo hư
*
Chạm vào cái móc hư vô
tầm nhìn cay mắt, lại thô thiển hồn
buồn trăng giết chết lòng sông
vì trăng vừa gặp tình nồng, quay lưng
*
Chạm vào thế giới mùa Đông
dấu chân nước mắt bụi trần phủ cao
xưa hồng loan, được yêu chìu
bây giờ như một cánh diều nhũn mưa
*
Chạm vào ánh mắt năm xưa
 trong hai đồng tử toàn mùa giá băng
sao mau đổi áo trăm năm
cho đêm tình mộng trở thành phế hưng
 
đht


LỠ MÙA HẸN ƯỚC


Qua mau- cứ để qua mau
trở nhìn chỉ thấy lòng nhau ngậm ngùi
chuyện buồn chẳng rượu mà say
đời mình như chiếc thuyền mây chở sầu
*
Phiêu bồng xưa, lại phiêu bồng
cánh tim ai mở cửa lồng đuổi xua
mai nào chợt nhớ đong đưa
hình như ...thuở ấy...mơ hồ có em
*
Em xa, em cũng xa rồi
mùa hoa hạnh phúc trả trời phố xưa
tầm nhìn anh lạc phải Thu
bóng tình lặng lẽ ngồi mơ hình mình
*
Nếu đêm có gặp lại người
nói rằng ta đã một thời có nhau
lỡ mùa hẹn ước trầu cau
đành xin gác lại kiếp nào nhé Duyên
 
đht

XA NGƯỜI

  
Xa người một khắc, lòng hoang phế
một khắc, thời gian cũng quá dài
hơn cả ngàn năm, trong biển lệ
như là thế giới chẳng còn ai
Tôi giết thời gian bằng chữ nghĩa
ghét mình và ghét cả tim ngoan
muốn những cơn ghiền thơ bất chợt
vì giấc bây giờ đêm rất đơn
*
Tôi dối với mình mơ vẫn tuyệt
tình sử bây giờ vẫn dễ thương
chỉ tại bóng mình ưng đơn chiếc
nên hay thao thức giữa đêm trường
*
Xa người, tôi trốn vô huyền thoại
ở đấy, khi buồn, kể với trăng
có một giòng sông ưa rượt bắt
mùa Đông để đổi lấy hạ hồng
*
Nay ngồi bên cạnh giòng sông cũ
bờ đã phù sa tự lúc nào
tôi hỏi cỏ bồng đang mớ ngủ
- Chờ làm chi nữa bóng chiêm bao

đht


GIẤU KÍN XÔN XAO

  
Cúi đầu, giấu kín xôn xao
thơ anh vẫn những nhát dao vô hình
vướng sâu, tội nghiệp dáng hình
giọt sau đồng tử, cái nhìn quắt quay
*
Cúi đầu, giấu kín trong tay
trăm con thương nhớ ngủ ngày, thức đêm
mỏng như không khí qua thềm
trên lưng chừng gió, buồn tênh nỗi niềm
*
Cúi đầu thèm chút nhớ nhung
mây ngang gõ cửa, ngỡ thương yêu về
em chồm dậy khỏi muội mê
dấu chân nước mắt bộn bề quanh môi
*
Cúi đầu giấu nhẹm đơn côi
trăm năm phía trước tim tôi bình thường?
làm sao với chút dư hương
kéo lui cảm xúc người đương quên mình

đht

TÔI Ở XỨ VÔ HÌNH 


Tôi ở xứ không có ai thể đến
xứ sở tôi ở giữa hai màu mây
tôi, thoảng gió thổi anh làn hoài niệm
tâm hồn tôi ngoài biên ải cuộc đời
*
Đến với anh bằng hương đêm quyến rũ
bằng vui buồn, giấc ngủ tuyệt bình an
mi rất ngoan, tóc mùi hoa anh trảo
và xiêm y màu ánh trăng mênh mang
*
Ngày, tôi hoá theo màu son của nắng
chiều tôi sà cánh xuống đậu hoàng hôn
lắm lúc chỉ những hạt mưa lẽ lặng
lúc vợi vời thoáng gió đi chân không
*
Nhớ thì thầm yêu anh rồi mắc cỡ
mình, linh hồn, làm sao đến ôm anh
vòng tay tôi, chỉ là sương hơi thở
đành gửi người nụ hôn gió mong manh
 
đônghươngtônnữ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét