Lẽ nào ta lại trách mùa thu
Trách hàng cây mãi đứng ngu ngơ
Chiếc lá lìa cành xao xác nhớ
Xanh xưa rơi lạc những cành mơ
Lẽ nào ta lại trách mây trôi
Những cánh chim bay lạc giữa trời
Như tóc em bay tình lộng gió
Một ngày chợt rẽ lệch xa xôi
Chợt lạ đường xưa lạ phố buồn
Lạ cơn mưa đổ lạnh sầu tuôn
Lạ chiếc dù che đôi bóng nép
Giờ che lòng mục nỗi hoàng hôn
Em đi mang cả bóng thu theo
Mang cả lời chim lấp lánh reo
Con đò hò hẹn vầng trăng sáng
Giờ cột cô đơn với tiếng chèo
Tàn thu còn lại chút hương bay
Gửi tới phương xa chiếc lá gầy
Em có cầm lên hôn kỷ niệm
Và lòng se lạnh mắt cay cay ?
Trầm Vân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét