Một Lần Là Trăm Năm - Thơ Ngọc Quyên
Người về người có nhớ ta ?
Mờ sương lấp lánh trăng tà mênh mang
Gió đùa nỗi nhớ lang thang
Làm rơi rụng chiếc lá vàng tương tư.
Bóng người nơi phía xa mù
Hay chăng đàn lỡ thâm u vọng về
Tàn chưa ngày tháng đam mê
Hay niềm mong nhớ tái tê đỉnh sầu.
Vòng tay anh khép niềm đau
Yêu thương như lá sầu đâu bốn mùa
Mong chờ soan tím duyên đưa
Dù hồn hoang mộng nắng mưa cuôc đời .
Ví rằng mệnh số nổi trôi
Thuyền tình về bến cuối trời nhớ mong
Xin người giây phút chạnh lòng
Một lần tình đã trăm năm ước nguyền .Ngọc Quyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét