Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2016

Cung Điệu Mùa Thu - Chùm Thơ Đông Hương Tônnữ

CUNG ĐIỆU MÙA THU


 
Bây giờ là mùa Thu
mùa đau tim chiếc lá
em quay nhìn mùa Hạ
mùa Hạ chừ giấc trưa
*
Bây giờ là cơn mưa
cơn mưa trên mắt biếc
hạt mưa như sao tuyết
lạnh nghe hồn đong đưa
*
Bây giờ anh xa lắm
ở phương nào không tên
tim lang thang cõi vắng
về đi anh, em buồn
*
Bây giờ là xa nhau
mùa đi mau như gió
tiếng sương sa trên phố
như là âm hưởng thơ 
*
Bây giờ là đêm Thu
anh về trên cánh hạc
em rũ nhanh mái tóc
quấn quanh lời thơ ru
*
Anh ngồi ru chiếc lá
nghi lá là tim em
nghe tâm tư trái phá
nổ bùng lên môi mềm
 
Bây giờ là mùa Thu
vàng trên vai tượng đá
bây giờ buồn phù sa
trôi mãi xa dòng về
 
đht
 

ÁO MÀU TƯƠNG TƯ

 
 
Đã quên mất tiếng thở dài
chồng lên nỗi nhớ người Đoài, mình Đông
mỗi giây xưa cả trăm năm
tiếng thì thầm giữa giấc ngoan xa rồi
*
Cảm rung đằm thắm tim tôi
chiêm mơ mà cũng bồi hồi thẩm hương
hôn lên chiếc bóng trên tường
in như hiện hữu yêu thương rất gần
*
Ô, đâu xa lại tri âm
dáng người tim vẽ theo tâm tượng hình
tâm hồn thẩm thấu phiêu linh
chiếc hôn gửi gió trên bình minh môi
*
Ngạc nhiên thấy lại nụ cười
hôm nào đánh mất một ngày buồn hiu
bữa về quê quán thương yêu
mới hay mình quá nâng niu đám sầu
*
Bây giờ thoát khỏi chiêm bao
tim tôi xúng xính áo màu tương tư
 
đht 

NƠI ĐÓ EM VỀ

 
 
Nơi đó em về, hôm nay toàn khoảng lặng
chiều năm xưa con ga nhỏ tiễn người xa
tiếng gió thoảng qua toa, chậm, buồn bất tận
em nghe trong ngực mình ngọn thác pha lê
*
Nơi đó em về, đâu đây mùi thuốc súng
hay em đang mơ người mặc áo hoa rừng
tuy vai nặng hành trang, nhưng hôn thiết thắm
giây lát nghe dài, dài như ...cả ngàn năm
*
Nơi đó em về, tóc em giờ bạc trắng
bốn mấy năm rồi, nhung nhớ vẫn đầy tim
 giọng lạc, rưng rưng, chập chờn sau gọng kiếng
ga nay dù già, con tàu cũ không quên tên
*
Nơi đó em về, phượng hồng buồn rười rượi
anh chừ như em, sống cuộc sống lưu vong
mỗi đứa một nơi, chỉ giòng sông khôg tuổi
đến hơi cuối cùng, hôn cũ em niêm phong
*
Nơi đó em về, song song cùng năm tháng
em vẫn tìm anh dù biết rất mong manh
mùi áo hoa rừng, dư hương anh chiều cuối
nay vẫn chưa tàn, đậm mãi với thời gian
 
đht

TỪ CÕI ĐƠN CÔI TÔi VỀ

 
 
Đong đầy vài đấu kiếp đời
gánh về cõi mộng chân trời hào quang
ở đây đá cũng hoá vàng
lá hoa : thơ mộng thơm toàn tình chân
*
Tôi chờ phi đạo lên đèn
cong người, gập cánh, môi nêm nụ cười
tôi về từ cõi đơn côi
định chờ mưa hoá kiếp tôi sông buồn
*
Ngồi yên, tim nhấp hạt sương
rơi trên lá rối triền rừng pơ lăng *
chợt đâu thơ vọng núi ngàn
tiếng thơ, dấu hiệu mùa Xuan dợm kề
*
Kéo tôi ra khỏi trầm mê
- Phải em linh cảm ước thề xa xăm
xưa tôi là bóng trăng tan
nay thuyền hạnh phúc tri âm thuận buồm
 
Tôi là hồn hoa pơ lăng
bông rừng quê Mẹ gọn trong tim người
 
 
đônghươngtônnữ
 
*  hoa pơ lăng còn gọi là hoa gạo

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét