Nước xanh như ngọc trời xanh biếc
Nắng hạ còn vương buổi xế tà
Êm đềm sóng vỗ theo ngày tháng
Nhớ biển quê xưa nỗi thiết tha
Đêm biển lặng sao trời một cõi
Vầng trăng soi bóng nước lung linh
Ta nằm trên cát hồn mơ mộng
Nghe sóng triền miên vỗ cuộc tình
Biển là nhân chứng tình thơ dại
Lòng ta một thuở đã thương yêu
Tình tưởng êm xuôi ngày biển lặng
Chưa hết trăm năm sóng dập vùi
Người có nghe chăng lời biển gọi
Muôn ngàn lớp sóng giữa trùng khơi
Biển hôm nay một màu tang tóc
Cánh nhạn lưng trời bóng nước soi..
Biển của xa xưa giờ hấp hối
Trời buồn như xác cá buông trôi
Nước xanh đã nhuộm màu u ám
Nước mắt tràn dâng với biển khơi...
Thu Chi Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét