Phước họa cùng chia, tỏ nghĩa tình,
Ta đi may mắn hưởng văn minh,
Nhớ người đồng tuyến nơi quê cũ,
Vì nước, thân tàn, khổ phế binh.
Đất chật dân đông xứ sở mình,
Khó khăn bươi chải cảnh mưu sinh,
Nguyên lành còn nát thân nghèo đói,
Tàn tật chìm sâu đáy cực hình.
(Đui cụt, mong ta chút nghĩa tình).
Quê cũ nhiều oan ngược tóc tang,
Phước may ta thoát, sống bình an,
Tự do no ấm, đời vui hưởng,
Thương giúp cho nhau dẫu muộn màng.
Hai chục năm vui hưởng Cộng Hòa,
Nhờ ơn chiến sĩ thuộc phe ta,
Hy sinh thân xác ngăn quân giặc,
Đui cụt phế tàn, thấy xót xa.
Tất cả cùng nhau, hãy chủ trương,
Tự mình hào hiệp giúp tai ương.
Xẻ chia vinh nhục cùng chung tuyến,
Em ngã mong nhờ được chị nương.
Mỗi người, mỗi tháng, nhịn mươi đô,
Năm gởi vài lần giúp phế cô.
Đại nghĩa khuyên nhau, người một tí,
Xót thương chiến nạn, giúp đều vô.
Kiết keo tránh né, viện nguyên do,
Nhịn nửa phần trăm, dễ chẳng cho.
Bội nghĩa, bất nhân là thế đấy,
Qua sông hèn hạ quịt công đò.
Nhờ Mỹ ở ăn được nhẹ nhàng,
Chốn đông khoe mẻ, cố làm sang.
Tâm tư chai đá toàn duy kỷ,
Duy lợi riêng mình, mặc thế gian.
Xây Chùa, cúng Chúa, góp thừa dư,
Mà thiếu lòng nhân, dạ chẳng từ,
Vô cảm nhìn người chìm biển khổ,
Cố tình tích lũy cũng phù hư.
Tự mình, mỗi tháng, nhịn riêng ra
Ít nhất mươi đô để gọi là,
Vì nghĩa, vì nhân, dành bảo trợ
Lâu dài cho một phế binh ta.
Nào hội nào đoàn danh hảo vị,
Mà toàn ích kỷ chẳng ra chi.
Chẳng hề nhân nghĩa ra trò trống,
Mà cố phô trương được ích gì.
Tự mình dành bớt nửa phần trăm
Lợi tức thương bù cảnh tối tăm,
An ủi nỗi buồn người bịnh phế,
Kiết keo chắc bóp, sống bao năm?
Mỗi người, mỗi tháng, nhớ dành ra
Ít nhất mười đô để gọi là.
Tình nghĩa tự mình lo gởi giúp,
Phế tàn đui cụt lính xưa ta.
Bảy tám mươi năm, mắt đã mờ,
Ngoảnh về ngày cũ, giấc kinh mơ.
Đạn bom, đói bịnh, may toàn vẹn,
Sóng bão trùng dương, vẫn cập bờ.
Thấy cảnh phế binh đui, liệt, cụt,
Hiểu điều nhân nghĩa, khó làm ngơ.
Trời ban phước lộc nên chia xẻ,
Khẩn gọi phe mình, mượn vận thơ./
Nhật Quang HP.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét