Lụm cụm suốt mùa đông,
Chỉ mong xuân mau tới
Trải nắng hồng phơi phới
Cho bước già thong dong.
Nhưng... vừa kịp tàn đông
Tuyết sương còn nấn nuối
Gió mưa còn giăng lối
Thân già thêm tơi bời
Ho ngất ngư, mắt ngứa,
Lệ bỗng dưng chan chứa,
Giọt vắn dài khôn
nguôi...
Lại lẩn thẩn mong vời:
Tiết trời thôi khắc
nghiệt,
Sức người khoan cạn kiệt,
Niềm yêu đời khoan vơi.
Ai-Cơ HOÀNG-THỊNH
Melbourne, đầu xuân 2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét