Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2016

ĐIÊN ĐIỂN VÀNG HOA - Thơ Như Thương


 alt

Ta-Em lưu lạc xứ người
Nhớ bông điên điển một trời biệt tăm
Tháng năm đếm nhẩm trăng rằm
Biết bao giờ sẽ... Vọng âm trở về
Đâu mùa điên điển hồn quê
Đâu mùa nước nổi bốn bề mênh mông
Cửu Long sông mẹ nao lòng
Nghẹn dòng nước nổi, ngó mong dạ sầu
Hò ơ... nghe tiếng đàn bầu
Đàn cò trắng muốt tìm đâu cánh đồng
Thương con nước lớn, nước ròng
Như thương em... bậu má hồng chốn quê
Bao năm giữ vẹn lời thề
Nước Son nay đã quên về phương Nam (*)
Hai phương cách biệt rừng tràm
Bơ vơ đước, mắm, cửa vàm, sông sâu
Nghìn năm xưa dắt díu nhau
Mồ hôi vỡ đất, ngọt ngào chén cơm
Trời mây phủ khói đồng thơm
Ầu ơ... xa thẳm cội rơm quê nhà
Bậu ơi, điên điển vàng hoa
Soi mình con nước phù sa đâu rồi...

Như Thương
                                              (Tháng 9, 2016)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét