(Hình minh hoạ)
Tôi đã đi, già nửa đường thế kỷ
Vẫn lõa lồ thân phận giữa quê hương
Bàn chân đất chai lì như đá sạn...
Vai lèo tèo, lếch thếch hành trang
Tôi đã đi, từ chưa rời thơ ấu
Qua kẽm gai, bom đạn, mìn chông
Hai xác chết, vẫn nhìn nhau cừu địch
Mắt trừng trừng, thù hận rỗng không
Tôi đã đi, ngang ngọn cờ chiến thắng
Máu chưa khô mà nhuộm thêm oán cừu
Bằng lăng nhục, đọa đày người ngã ngựa
Làm thế nào để tin chử “đồng bào” ?
Tôi đã đi, qua nghìn trùng biển mặn
Xác vượt biên trôi, chẳng giạt lại bờ
Ôi đất nước từ bao giờ nên nỗi
Không còn ai dám gầy một ước mơ
Tôi đã đi, qua rừng tàn, núi lở
Sông suối bỏ đi, để lại bờ khô
Bao cô gái, mùa trăng đầu dang dở
Đội khăn voan, vỏn vẹn mấy trăm đô
Tôi đã đi, qua sóng khuya biển lặng
Muốn ghé ngồi tâm sự với dã tràng
Đừng tiếc nữa, mấy ngàn xưa gấm vóc
Mà se hoài những mộ gió uổng oan
Tôi đã đi qua, đoạn ngày, đoạn tháng
Vẫn lang thang ngõ ngách bụi bờ
Rồi bắt gặp, trong nỗi đau trần trụi
Một hùng anh xưa, đã hóa dại khờ
PXT. 9, 2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét