Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2016

​ HẠT LÚA RA ĐI - Thơ Như Thương


alt



Tựa đề bài thơ đến từ ngẫu hứng của bạn thơ
   "Truyện cổ tích ngày xưa.....hạt lúa ra đi"

1.
Bậu ơi... đồng cạn ruộng sâu
Đất phương Nam ấy hóa câu ân tình
Tích xưa hạt lúa dặm nghìn
Về từ huyền diệu lung linh Đất Trời
Ra đi. Về lại sân phơi
Dẻo thơm một hạt tặng đời ấm no
Ngờ đâu ngày tháng âu lo
Lỗi lầm. Hạt ngọc Trời cho vỡ rồi
Còng lưng bạc áo mồ hôi
Nắng mưa cầu khẩn sông trôi nước nguồn
Phù sa hòa lẫn dòng tuôn
Tạ ân trầm tích, be xuồng xuôi kinh
Chở tình tấm mẳn quê mình
Cội rơm thơ ấu vàng tình riêng em
Hàng cau soi bóng trăng thềm
Trầu duyên xanh mướt êm đềm hồn quê
Nõn non màu mạ bốn bề
Hoài thai trầm tích chẳng về. Héo hon
Cửu Long sữa mẹ nhớ con
Đếm bao nhiêu độ trăng tròn ngõ xưa
Mùi quê bát ngát hương đưa
Thương con trên cánh đồng trưa với cò
Lặng nghe câu hát, câu hò
Chén cơm ban phước Trời cho dân nghèo

2.
Nghiêng mình cây lúa tạ ơn
Giọt sương, giọt nắng và cơn mưa rào
Tiếng phù sa đẫm ngọt ngào
Từ dòng sông mẹ rạt rào Cửu Long
Đợi ngày cây lúa trổ bông
Chắt chiu đơm hạt gió đồng lắt lay
Ruộng người thẳng cánh cò bay
Sẽ là huyền thoại, mắt cay xé lòng
Rời quê bỏ cả mênh mông
Thương hồ trôi giạt theo sông lục bình
Ngoái nhìn lại mé bờ kinh
Mái tranh, cái vó lặng thinh dạ sầu
Nước ròng, nước lớn còn đâu
Bên bồi, bên lở tiếc câu thơ chùng
Cánh cò, cái vạc cạn cùng
Đợi bông bí trổ nghìn trùng biệt tăm
Bông bần gie nhánh trăng rằm
Nghe câu vọng cổ ngàn năm xuống xề
Lục bình buồn tím sông quê
Ngó mong hạt lúa quay về - nhớ thương
Bỏ quê, bỏ ruộng, bỏ vườn
Bỏ đi cội rễ, tha phương xứ người
Cầu tre lắt lẻo một đời
Gập ghềnh đoạn khúc ru hời quê hương …

Như Thương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét