NHỜ NHỮNG HẠT MƯA DỖ DÀNH
Ta không trách trời mưa _ em lại trách
vì tiếng mưa khâu tim rách lại giùm
mưa cũng ru cho an bình tiếng khóc
khi ta buồn, mưa khúc khích thâu canh
*
Em nghịch ngợm, trêu tình ta với gió
nào biết ta kẻ tội phạm đi đày
ngục hoang vu giữa đồi sa mạc cát
bỏng cháy từng mỗi giọt nhớ trên tay
*
Gia đình ta xưa có em duy nhất
em đi rồi_ hồn mất mác _ hư vô
khoảng vắng lặng chỉ lời mưa nặng hạt
đừng ghét mưa, vì mưa rất nhân từ
*
Em vào đời, rồi em không thích ở
ta cũng đành dù tim phải long đong
nhờ những hạt rơi từ trời mới đỡ
ta khỏi chìm vào cơn sốt cố nhân
đông hương
Anh về, xuống quán, em xa mất
bản nhạc tình yêu_nốt rã rời
trong anh bùng dậy niềm xa xót
tách trà trở lạnh_ mắt dưng cay
Chiếc bàn ngày ấy còn em cạnh
chiếc ghế gầy đi, lỗi vắng em
tách càfé đắng anh chưa uống
thêm đường, thêm mãi vẫn cần thêm
*
Dọc bờ, giòng chuyển qua màu tím
lại nhớ màu em vẫn mặc hoài
tím này, anh giữ như lưu niệm
uống café đắng vậy mà say
*
_ Em sẽ về...dễ thương ơi lời hứa
biết là huyền thoại vẫn chờ mong
mới nhắc mà tim anh bão vũ
để lại lòng anh một vết thương
*
Không may, ngồi xuống bên bờ cũ
một nửa hồn anh rơi xuống sông
một nửa lăn tròn quanh khóe lũ
mắt chợt mờ sương_giọt rất buồn
đông hương
CÕI EM VỀ
Có những cõi em về đêm không thấy trăng
chỉ có những ngôi sao buồn ngồi yên lặng
có những dấu chân xưa phủ đầy bụi trắng
phải là anh đi tìm em khắp không gian
*
Cõi em đến mùa này đường vương gió mỏng
ào ạt mưa, tà em ướt, rõ mong manh
thấy tim em dưới lớp buồn sau mị mộng
đang lết lê trên trống vắng, khóc một mình
*
Tiếng thở dài trong ngực em như nước đá
lạnh điếng lòng, nghe trăn trở cứ trầm lăn
mãi khai nụ tâm hồn em chưa kịp nở
đang ngủ quên trong tâm tưởng đang dập dồn
*
Ước cũng vậy, trên vùng hồn chưa tội lỗi
buồn em đi vào thế giới đến khôn cùng
những ngõ ngách chưa lần ai vào khuấy rối
lên cuộc tình một đêm trắng vẫn..dư âm
đông hương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét