Thứ Ba, 23 tháng 5, 2017

NHỚ XƯA KHI VÀO HẠ - Thơ HUY VĂN



Nhớ đồng đội. Buồn! Một mình đối bóng
Đã bao năm thân chùm gửi tha phương
Chốn bình yên sao lòng mãi thê lương
Như Mộ Đức tháng 5 trời nung lửa!?

Vùng tử địa, Đức Lương xưa...từng đứa
Thả giày saut trên đồi trọc, đá ong
Một trò chơi Sinh,Tử.. chết như không
Khi mìn bẫy là Nam Tào...giũ sổ!

Từng nhát cuốc nhắc thầm đời gian khổ
Mồ hôi ròng ròng. Xót mắt. Buốt tay!
Cố cho xong tuyến phòng thủ cuối ngày
Yên ấm chỗ mới an lòng chiến đấu!

Van Bang! Tên lạ lùng như thiếu dấu
Ngày như đêm, mùi tử khí ngập tràn
Lưởi lê xăm từng tấc đất, bụi hoang 
Vẫn không thoát cảnh poncho gói xác.

Đồi khô khốc chẳng cây cành, bóng mát
Lính trần thân giỡn mặt với Tử Thần 
Dấu giày in trên từng bước...phân vân
"...Mẹ! Chết bỏ! Lính mà Em! "...bất sá!

Chiều viễn xứ nhớ xưa khi vào hạ
Cùng hàng ngang rà mìn bẫy bằng chân
Bạn phiêu diêu tôi nặng nợ phong trần
Trôi thấm thoát hơn 40 năm lẻ.

Phút bình yên của một thời trai trẻ
là từng chiều nhìn nắng nhạt chân mây
Lính xa nhà đếm hạnh phúc trên tay
Vui thoáng chốc, buồn thiên thu...vĩnh tận.

Tàn y xếp dưới đáy sầu phẫn hận
Nhạn lìa đàn thống thiết gọi tình quê
Chốn tha hương, còn giữ mãi lời thề
Ngày hưng quốc sẽ gom bầy ...ngược gió!

HUY VĂN
( Để nhớ Mộ Đức và các Mũ Nâu: Y Biếc, Hoàng, 
Tâm, Bình, Thanh, Tùng, Minh, Đức, Vạn R.I.P )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét