Đêm hãy về đi, cứ về đi
Trăng sao có cũng để làm gì
Ta muốn gặp người muôn kiếp trước
Trong mơ hằng đến, mộng tình si
Người ấy yêu ta đến vô bờ
Tuổi đời đã luống chẳng còn thơ
Yêu mà ta chẳng làm gì được
Chỉ biết nói cười lại ngu ngơ
Và đêm hãy cứ dài vô tận
Ta muốn đi chung nửa kiếp người
Với người trong chốn xa xôi ấy
Để thấy trong lòng bớt đơn côi
Mơ bóng đêm về ở bên tôi
Đưa hồn đến tận nẽo xa xôi
Hương hoa trùng điệp bay hương phấn
Thật tuyệt cùng ai đi trên đồi...
Vì ta đâu hẹn một ngày mai...
Tận hưởng đêm đêm giấc mộng dài
Một đời chia nửa hư và thực
Tỉnh giấc đâu còn một bóng ai...
Anh Đợi
Anh đợi thơ em nữa hay không?
Mà mây kia đợi gió, thuyền trôi dòng
Thơ viết đây rồi nhưng chưa gởi
Chả biết rằng anh có đợi trông?
Thơ có buồn thì thơ mới hay
Thơ đau da diếc dễ tỏ bày
Nên anh đừng nghĩ em đau khổ
Vui nhất trần gian với từng ngày
Em ở bên này nhớ bên kia
Đêm và trăng không nở chia lià
Núi non đứng mãi chờ cánh nhạn
Sông với thuyền chở ánh trăng khuya
Anh đợi thơ em đến bao giờ?
Để em còn thích viết bài thơ
Gởi đi không biết anh có đọc?
Nên vần thơ lạnh, ý bơ vơ
Nguyệt-Emxưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét