Có ai còn nhớ giòng sông mẹ
Sinh trưởng đàn con nay lớn khôn
Chấp cánh đoạn trường nơi đất lạ
Quê nhà mẹ khóc tạ giòng sông…
Ra đi, con mẹ có vui gì
Giọt lệ tuôn tràn phút biệt ly
Đau xót nghẹn ngào chân bước vội
Tránh nhìn mắt mẹ lệ tràn mi !
Mấy nhịp cầu tre mấy nhánh sông
Như dòng sữa mẹ đã dầy công
Nuôi con khôn lớn giờ xa cách
Thao thức từng đêm… nát cõi lòng
Nửa mảnh trăng buồn như vấn vương
Chim quyên khóc bạn buổi lên đường
Giòng sông tức tưởi đau lòng nước
Mấy nhịp tình sầu…biệt cố hương !
Phong sương đã nhuộm thay màu tóc
Tuyết lạnh trời Tây bạc mắt môi
Ý chí quật cường không thể mất
Nhưng…cao niên đã cận bên rồi…
Còn đâu anh dũng hiên ngang ấy
Góp mặt sa trường lướt gió mây
Vượt sóng trùng dương cơn bão tố
Còn đây… dòng lệ đẫm đêm ngày !
Thôi rồi…một mảnh tàn y
Súng gươm trả lại, oai nghi trao người
Bốn mươi năm. chẳng nụ cười
Hồn thiêng sông núi đất trời chứng minh
Đàn con vì kế mưu sinh
Vì hờn non nước điêu linh một thời
Ra đi góp gió phương trời
Mong ngày trở lại rạng ngời quê hương
Bốn mươi năm, khóc đoạn trường
Mộng cao chí cả như sương dật dờ
Gửi hồn vào những vần thơ
Niềm riêng canh cánh đợi chờ bình minh
Soi gương chợt thấy bóng hình
Da nhăn, tóc bạc…giật mình…mẹ ơi !
nguyễn phan ngọc an
trangthongocan.blogspot.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét