Thứ Bảy, 1 tháng 7, 2017

Chùm Thơ Đông Hương

·
L’image contient peut-être : plein air


TẬN CÙNG NỖI NHỚ
*
Mai nếu gì rồi cũng là biển mặn...
thú một mình _ngồi quán ngắm mây bay
tách café trăm miềng đường vẫn đắng
chắc phế hoang định mệnh đã an bài
*
Trời cũng đã hay bắt tôi thử thách
đem tim tôi ngâm trong nước không người
nhưng nhịp đập vẫn cứng đầu_ tiếp tục
nỗi nhớ người không thích tuổi thôi nôi
*
Tôi biết tôi, cho đến ngày tận lực
mầm yêu thương bén rễ tự lâu đời
trăng mới nhú đã trở thành cổ thụ
trong rừng già mười nhánh vượt qua mây
*
Tôi giấu tôi vào tận cùng nỗi nhớ
thú một mình_thích đối ẩm tim ngoan
rót mời rượu, tửu đào ngâm hôn cũ
uống để tìm trọn vẹn giữa mơ hoang
*
Chung rượu sao mặn hơn là nước biển
một hớp vào ngỡ giọt lệ giòng Hương
tôi hiểu tôi_ cạn chung là vĩnh viễn
nỗi xa người sâu cuối đáy đai dương

đông hương
Nói chuyện với ông mặt trời

NÓI CHUYỆN VỚI



Nói chuyện với ông mặt trời
đêm qua hạnh phúc về_ cười với tôi*
sáng nay thức giấc, chơi vơi
tôi quên mình ở tầng đời nào đây
*
Ưởn người, nhận diện vòng tay
của ai_ Thiên Sứ xuống bày cuộc chơi
ngoài song, trăng mở rượu mời
chuốc  nhau đến ngất ngây say môi mềm
*
Nói chuyện với nàng sao băng
khi buồn, xuống biển trầm hồn...thiên thu
mà đời ngắn, lại vô tư
ai đi_ ai ở_hững hờ người dưng
*
Thế nên tôi buồn vô cùng
tâm hồn như một cơn giông bất ngờ
gì đâu_ vì sổng cuộc chờ
chiếc hôn Thiên Sứ lạc bờ....không tôi
*
Phân trần với ông mặt trời
ổng cười: ta biết nhà ngươi...nhớ về...

đông hương

*le bonheur me sourit

HẠNH PHÚC VẪN DƯ HƯƠNG



Có những đêm đi xuyên niệm kỷ
một thời hạnh phúc vẫn dư hương
ray rứt không gian trời Phố Cổ 
suơng lạnh mù sa những ngõ đường
*
Niềm nhớ như mũi tên thật nhọn
vèo trúng hồng tâm của cuộc tình
ri rả hồng loang nguyên mười ngón
không thể kim nào khâu vết thương
*
Soi bóng giòng Hoài, thầm gọi Mẹ
cội nguồn rễ mọc đá chênh vênh
chờ lúc giao mùa hương chen kẽ
một ánh chân tình xuyên suốt tim
*
Đời đã nhuốm màu hoàng hôn tím
tôi sực nhớ mình một gót đơn
lê bước dài dài đi tìm kiếm
một cõi toàn mơ cuối tận cùng

đông hương

NGÀY XA NHAU, LỆ VỠ GIỮA TIẾNG CƯỜI



Liệu còn ai thích nghe cổ tích
chuyện tình ngôi sao với biển trăng
chuyện một trái tim mang thương tích
vì lưỡi dao buồn chạm hồng tâm
*
Kễ chuyện vì sao tôi thương sóng
thương phiến đá sầu_ thương bãi đêm
thương cánh gió ngàn bay tìm mộng
xa quá bây chừ vết rách thêm
*
Biển vẫn là nơi tôi thích đến
mỗi lần tâm sự nặng miên man
nổi nhớ chất chồng cao gần đỉnh
tay tim ôm sỏi đá...phân trần
*
Biển biết tôi buồn, nên về vỗ
chải tóc thời gian sợi nhạt màu
kỷ niệm ào về như thác đổ
cuốn hồn không vững bước...chìm sâu
*
Kể lại chuyện tình đêm huyền thoại
một đời chỉ có một đêm thôi
cổ tích chuyện tình không có tuổi
ngày xa nhau, lệ vỡ ...giữa ...tiếng cười

đông hương





Huế chừ là Huế trong âm hưởng
em nghe như hơi thở diệu huyền
tự phổi âm ba lời tâm sự
Huế chừ nặng thương nhớ man miên
*
Mai này có gặp chiều lên Huế
nghiêng bóng trầm tư cội thông già
soi tiếng chuông ngân chùa Thiên Mụ
và bóng ai vừa như thoáng qua
*
Nhớ_ quên : con chữ trong trang vở
cũng là di tích cổ trăng sông
Ai về mặc lại em tím áo
cho tóc bay từng sợi cố nhân
*
Chừ đã xa hoàng hôn Kim Phụng
chập chờn sau đồng tử giòng xưa
vòng quay trái đất tròn lưu niệm
chỉ khoé xa người vẫn ướt mưa
*
Chiều nay con phố em hiu hắt
mưa lại giăng màn, mắc vấn vương
bóng tim ai đó vừa hôm trước
khuấy động tâm hồn tim viễn phương
*
Nên chừ dù có trăm năm nữa
chỉ chết thời gian, không cuộc tình
có cũ Hoàng Cung, không Tôn Nữ
vì em với Huế vẫn thương anh

đông hương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét