Thứ Sáu, 13 tháng 10, 2017

BÂNG KHUÂNG - Thơ Huy Văn



Có lúc quên mình là lãng tử
Vung tay múa rối một vài chiêu
Bon chen vào cảnh đời viễn xứ
mới hay tài mọn...thẹn ít, nhiều!

Ngắm áng mây bay lòng tự nhủ
Mây từ đâu đến? Tụ rồi tan!
Cứ trăn trở mãi như mơ ngủ
Nhớ phút ly tan, lúc lìa đàn!

Bâng khuâng nhìn lá rơi, thu đến
Mang viên tịch phủ, lấp khoảng sân
Ngậm ngùi cho kiếp thuyền không bến
Thấm thoát Trời xa níu Đất gần.

Đôi khi tìm lại trong ký ức
một vài kỷ niệm thuở hoa niên
Thương thân đang đón hoàng hôn tím
để thấy dài thêm giấc lụy phiền!

Buồn chân lữ khách đường thiên lý
Mới đó đã xa đến ngàn trùng
Nửa đời dâu bể xuyên thế kỷ
Biết gửi về đâu mảnh tình chung?

HUY VĂN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét