Thứ Bảy, 21 tháng 10, 2017

Vần thơ lạc điệu - Thơ Ngọc Trân



Người nói rằng vần thơ tôi lạc điệu!
Nhưng người ơi người đâu hiểu lòng tôi?
Đất nước ta giờ đã quá tơi bời,
Bởi lũ cộng đang cam tâm mang bán!

Vần thơ tôi vẫn hô hào các bạn,
Tuổi trẻ hôm nay xin hãy vùng lên,
Cứu dân mình thoát khỏi cảnh điêu linh,
Và đất nước không còn tên Tầu cộng.

Vần thơ tôi nhớ những ngày chống cộng,
Mộng không thành nên lòng mãi vấn vương,
Súng gươm xưa đã bỏ lại giữa đường!
Chiến y cũng phai nhòa theo năm tháng!

Vần thơ tôi với nỗi niềm cay đắng!
Nhớ bạn bè chiến hữu thưở xa xưa,
Gặp lại nhau mái tóc đã bạc phơ,
Còn gì nữa cho cuối đời còn lại!

Người nói tôi sao cứ còn nhớ mãi,
Làm thơ buồn chỉ nhắc chuyện ngày xưa,
Đâu biết rằng tất cả tuổi mộng mơ,
Đã mất hết giờ chỉ còn kỷ niệm.

Xin đừng trách thơ tôi vần lạc điệu!

Ngọc Trân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét