Sài Gòn Ngày Ấy Xa Rồi
Thu về lá rụng đìu hiu
Xuôi theo cơn gió phiêu diêu cuối trời
Lá vàng bay lạc biển khơi
Phương trời vẫn nhớ tình tôi với nàng.
Một lần tình đã dỡ dang
Nghìn năm vấn mảnh khăn tang nhớ người
Tình anh theo sóng trùng khơi
Bỏ người ở lại đơn côi lối mòn..
Tháng ngày đếm giọt mưa tuôn
Sầu tư chồng chất ngõ hồn đơn côi
Sài Gòn ngày ấy xa rồi
Biết bao kỷ niệm tình tôi với người.
Bây giờ chia cách đôi nơi
Thương người chiếc bóng đơn côi bẽ bàng
Tháng ngày mòn mõi dung nhan
Tơ lòng dạo mãi cung đàn tình xưa...
Đặng Hoàng Sơn
Sài Gòn Nốt Lặng Cung Trầm
Lá ơi sao lá bay nhiều
Cho người thả mộng phiêu diêu cuối trời
Nụ tầm xuân lạc biển khơi
Chì còn rã mục chơi vơi cội già.
Chỉ còn nỗi nhớ tình ta
Nghìn năm khép kín hương đà phai phôi
Chỉ em lặng lẽ bên đời
Đi về sớm tối đơn côi ngõ buồn.
Chỉ còn mưa lạnh rơi tuôn
Sài Gòn đẫm lệ dỗi hờn người đi
Lệ hay mưa khép viền mi
Tóc xanh phai bạc xuân thì còn đâu .
Chờ người xoan tím âu sầu
Nắng ưa mưa chịu dãi dầu thắng năm
Sài Gòn nốt lặng cung trầm
Bài ca hạnh ngộ...thôi đành người ơi !
Ngọc Quyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét