Rót Xuân vào chút rượu mừngChung pha dâu bể, chén bừng bừng tâmTiếng ai trong gió thì thầmHay lòng cô lữ vọng ngân cung sầu?Xuân đang ấm nắng nơi đâuChốn này vàng võ một màu đông miên!?Giữ trong tâm tưởng nỗi niềmCủa thân phiêu lãng, của thiên di đờiXuân ngoài vạn dặm trùng khơiCố hương nắng lóa, xứ người tuyết rơiTháng giêng mây xám giăng trờiLạnh tràn lên mắt, tim bời bời rungNàng Xuân phiêu lãng ngàn trùngNgười còn treo khối tình chung một thờiQuê hương xa tít mù khơiNửa vòng trái đất trông vời xuân quangNgoài hiên sương tuyết ngút ngànTrong lòng hiu hắt những hàng nến hoaCánh Xuân lạc cõi ta bàThành đông phong gọi tình xa, mộng gầnƯớc gì tôi được một lầnHồ trường nâng chén cùng Xuân giao hòaXứ người! Đâu phải quê taChén xuân dù cạn chỉ là gượng vuiTrời tha phương vắng tiếng cườiHẹn mai thắp nến hồng tươi dâng đờiTình chung một thuở Xuân ơiDù phai hương sắc cũng ngời ngời tâm!
HUY VĂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét