Cái thuở yêu đương thèm hôn chí tử
Như tuổi thơ thèm kẹo bánh mẹ cho
Mà buồn thiệt
Thời da diết ấy
Vội chóng tàn như phù dung hứng gió đông
Người yêu đấy!
Môi cười đây
Mắt nhìn nhau
Sao chẳng thấy ngõ thiên đường
Đêm ngáy kho kho như cưa gỗ
Ngày đi cày chưa đổ giọt mồ hôi
Hạnh phúc như con Sam đã bỏ đi rồi
Có đôi mắt nào bật khóc
Tiếc nuối một thời giông bão yêu đương
Có đôi chân nào gãy vì tình, đêm đường mật
Lưỡi nào rát khô đã chạm vào nhau
Mấy mươi năm ai bảo đã lờn
Thượng Đế cho chừng nào hay chừng ấy
Trăng trên trời chỉ lướt mặt biển khơi
Chứ đâu thấu đặng đáy trùng dương ma mị
Thì tình ơi! Tiếc để làm gì
Người cứ ngủ đi
Như trẻ thơ chưa nhú răng sữa
Bình yên và độ lượng đến cùng
Kệ sóng biển ngoài khơi xôn xao vào bờ
Liếm thân cát mềm cuốn chìm, hư ảo
Còn em yêu đã lụ khụ mất rồi
Tôi với nàng hai con tim cằn cỗi
Đã một thời loạn nhịp của yêu đương
Xin bình yên cho nàng kiếp này
Đừng hẹn cùng nhau ở kiếp sau mà tội nghiệp
Bình yên em nhé
Đôi mắt nai giờ chân chim lủ khủ.
Đôi môi hường đã hiu hắt màu nâu
Thì xin em
Cửa thiên đường đã khép
Núi tình say sụp đổ lâu rồi
Hãy cùng nhau ngáy kho kho cưa gỗ
Dãy thiên hà rụng muôn cánh sao khuya.
Xin em đừng vội chia lìa
Trần thế còn thơm hương cỏ
Những buổi chiều thu gió lộng lá vàng bay
Đầu cành nhú mầm xanh chờ mùa xuân đến
Tình già xin ngồi tựa lưng nhau.
Nguyệt-EmXưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét