Thứ Ba, 24 tháng 1, 2017

XUÂN ÐIỂM TRANG - Thơ Nguyễn Phan Ngọc An




Gió đông thổi lạnh lùng khôn tả
Cho người thơ buốt giá từng cơn
Nhớ chàng nơi động cô đơn
Ðêm đêm trao gửi nụ hôn tình nồng
Em đã thấu cõi lòng thi sĩ
Nguyện cuối đời tri kỷ tri âm
Hai ta kết chữ đồng tâm
Bên thềm hạnh phúc âm thầm nở hoa
Cạnh phu tướng em là người ngọc
Quý yêu chồng bởi lộc trời cho
Chàng tâm huyết với cơ đồ
Trợ dân đem lại tự do sơn hà
Thuở tuổi trẻ xa nhà tự lập
Chuổi thiếu niên bầm dập bao phen
Quyết không mang lấy chữ hèn
Vừa làm vừa học sách đèn thâu canh
Nuôi ý chí công thành danh toại
Về quê xưa tìm lại Mẹ Cha
Quỳ xin hai đấng thứ tha
Thời gian qua để xót xa song đường …

Rồi năm tháng phong sương trôi nổi
Chuyện lứa đôi dứt mối duyên tơ
Ðến nay tóc đã bạc phơ
Vùi chôn dĩ vãng mịt mờ tương lai
Tưởng muôn thuở không ai thổ lộ
Lặng im chờ huyệt mộ gửi thân
Nào hay đời vẫn còn xuân
Ðưa nàng thơ nhỏ đến gần bên anh
Duyên đồng điệu xây thành mơ ước
Ðốt thời gian để được tương phùng
Xuân này đôi bóng thủy chung
Nắm tay ta dạo khắp vùng quê xa
Hẹn một sớm tình ca trổi khúc
Niềm hoài mong thôi thúc tràn dâng
Tình ta tươi thắm bội phần
Ðiểm trang hò hẹn như lần mới yêu …

nguyễn phan ngọc an - 2017
www.trangthongocan.blogspot.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét