Thứ Sáu, 17 tháng 11, 2017

KHI GIÓ NÚI ĐI NGANG - Thơ Song Châu Diễm Ngọc Nhân




Người có biết ngay phút đầu gặp gỡ
Là mùa Xuân theo cánh én bay về ?

Mùa Xuân hồng hừng hực lửa đam mê
Ta muốn uống cho hồn ta cháy đỏ...



Người có biết ngút ngàn xao xuyến đó
Vì gặp người, ta gặp lại mùa Xuân ?
Mộng căng tròn như đồi ngực thanh tân
Tươi mát lắm, ngon như bầu sữa mẹ !
  
Tim băng giá ấm dần lên rồi hé
Một nụ tình trong suốt tuổi mười lăm
Đầy hương hoa ngan ngát buổi trăng rằm
Và tha thiết như màu môi mười chín !  

Đây, điện ngọc lòng ta, xin hãy đến
Đây, ngai vàng rực rỡ, hãy đăng quang
Cứ lên ngôi, do dự sẽ muộn màng !
Vì trái đất vẫn quay, ngày sẽ hết  

Ánh tà huy sẽ vàng thêm, mỏi mệt
Đêm sẽ về, vũ trụ sẽ mông mênh ...
Đời vẫn trôi, dù thác núi gập ghềnh
Chỉ còn lại một vầng trăng xa lạ !  

Chỉ còn lại một mùa Xuân tàn tạ
Hoa cúi đầu khi gió núi đi ngang
Mùa Xuân xanh nhường chỗ sắc Thu vàng
Những Hạ trắng và những ngày Đông xám ...



Song Châu Diễm Ngọc Nhân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét