Thứ Năm, 30 tháng 11, 2017

Thơ Đỗ Quý Bái, Trần Văn Lương, Nguyễn Thành Tài, Hoàng Ngọc Văn, Từ Phong

 
Hồn Quê Khắc Khoải Canh Trường



Quý Bạn ơi

Đêm qua trằn trọc không an giấc
Nghĩ vơ nghĩ vẩn nghĩ liên miên
Sáng dậy gối chăn còn ứa lệ
Đời người sao lắm nỗi ưu phiền ? ? ?

TRẰN TRỌC


Vắt tay lên trán suốt đêm qua
Càng nghĩ lòng càng thấy xót xa
Sáu chục năm dư dời đất tổ
Ba trăm tháng lẻ biệt quê cha
Hương Sơn nghe tích . thêm thương nước
Quán Sứ nhìn tranh lại nhớ nhà
Cha mẹ về trời khôn vuốt mắt
Nước nào rửa sạch hận lòng ta ?

LTĐQB


Kính anh Bái,

Xin đươ.c ho.a lại bài thơ rất hay và cảm động của anh:


Canh cánh đêm ngày chuyện đã qua,
Mịt mù hình bóng mảnh quê xa .
Sụt sùi nhỏ lệ thương con cháu,
Quằn quại ôm lòng xót mẹ cha .
Ba chục năm tròn, luôn nhớ nước,
Sáu mươi tuổi lẻ, chẳng quên nhà .
Bao giờ lũ Cộng không còn nữa,
Cố quận vui mừng đón bước ta .

TV Lương kính họa

NGÀN ĐỜI THƯƠNG NHỚ

Họa

Nương tựa xứ người năm tháng qua,
Hương tàn khói lạnh mả mồ xa .
Ruột tằm đoài đoạn rời quê Mẹ ,
Mắt lệ ngậm ngùi bỏ đất Cha .
Bóng xế mỏi mòn về với Tổ ,
Chiều tà khắc khoải sống bên Nhà .
Đường đời vạn nẻo thân lưu lạc ,
Thương nhớ ngàn đời non nước ta .

Nguyễn Thành Tài


Họa “Trằn Trọc”
của Thi huynh Đỗ Quý Bái

Năm tàn tháng lụn đã trôi qua,
Càng ngẫm, càng thêm hận nỗi xa :
Ba chục thu rồi, rời đất Mẹ,
Bấy nhiêu Xuân ấy, bỏ quê Cha.
Nghĩ mình bất tướng, đau lòng nước,
Xét phận vô tài, xót dạ nhà.
Bôn tẩu, mưu cầu mong dấy nghiệp,
Ới hồn sông núi, thứ cho ta !

HOÀNG NGỌC VĂN

NGÀN ĐỜI THƯƠNG NHỚ

Họa

Nương tựa xứ người năm tháng qua,
Hương tàn khói lạnh mã mồ xa .
Ruột tằm đoài đoạn rời quê Mẹ ,
Mắt lệ ngậm ngùi bỏ đất Cha .
Bóng xế mõi mòn về với Tổ ,
Chiều tà khắc khoải sống bên Nhà .
Đường đời vạn nẻo thân lưu lạc ,
Thương nhớ ngàn đời non nước ta .

Nguyễn Thành Tài


 Kính chào Quý vị,

 Xin được tiếp họa bài thơ :
 HỒN QUÊ KHẮC KHOẢI CANH TRƯỜNG
 (TRẰN TRỌC) của Thi Hữu ĐỖ QUÝ BÁI .

HỒI TƯỞNG

 Cuốn phim dĩ vãng đã từng qua
 Hồi tưởng việc gần đến chuyện xa
 Chữ hiếu khôn tròn ,luôn tiếc Mẹ
 Mối thù khó báo, mãi thương Cha
 Mày râu thêm thẹn khi nhìn Nước
 Trụ cột còn đau lúc vắng nhà
 Dâu bể thăng trầm ôi não ruột
 Cảnh này ai có thấu cùng ta ?


08162007 TỪ PHONG
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét