Như Con Ngựa Tía Bay Vèo Qua Truông
Hôm nay ngày ủ ê buồn. Mưa? Mưa, không thấy. Mù sương thì nhiều. Buổi mai giống giống buổi chiều. Trưa nay chắc cũng đìu hiu…và buồn!
Sáng. Tôi đặt một nụ hôn trên bàn tay mở cửa hồn buổi mai. Lời chào vui gửi tới ai…có đuôi con mắt kéo dài thời gian…
Một ngày…rồi suốt trăm năm, mưa hay là nắng cũng thầm thì thôi. Ai xa cuối biển đầu trời, tôi xa cũng vậy từ hồi tôi xa…
Quê Hương…nhớ chớ khói nhà, nhớ Ba tôi với tách trà khói bay. Nhớ Má tôi với vườn cây, mang đôi guốc mộc đưa tay vén trời…
Thế mà huyền thoại hỡi ơi, bốn ba năm tưởng một thời xa xưa…Ngoại lui cui ở vườn dừa ngó buồng cau trái chín hờ hững treo…
Thuyền ai ai lỏng tay chèo…con sông uốn khúc đám bèo nổi xanh…Cà Ty tên đọc Cà Tình…cà tang dám lắm, cà tàn Tầm Xuân!
Nhớ ai mười bảy theo chồng. Nhớ ai mặc áo lụa hồng Mã Châu. Hỏi sao không lụa Blao để cho nhớ nhớ hoa đào Di Linh?
Sáng nay tôi chỉ còn hình, trời không có nắng bóng mình không theo…Nghĩ ai khuất nẻo đường chiều…như con ngựa tía bay vèo qua truông…
Trần Vấn Lệ
Anh Nghĩ Ngày Anh Về
Mỗi sáng em thức dậy, check mail em ngó thấy vẫn một hàng chữ ấy: Anh Chào Em Bình Minh!
Anh gọi em bằng mình là nhớ thương nhiều lắm…Mùa Đông em thấy ấm vì anh chào em mà…
Mỗi sáng ở vườn hoa dù gió mưa bão tuyết, hoa hường trắng đẹp thiệt vì em hoa nở hoa!
Mỗi sáng, mình còn xa, anh chào em cuối biển…rồi thì anh mất biến màn hình computer!
Thôi…gì cũng là mơ. Mà mơ là mơ mộng. Chúng ta trong đời sống…giàu có nhờ mộng mơ!
Anh hôn em…không ngờ con chim kêu bờ giậu. Ôi con chim vẫn đậu mỗi bình minh chúng ta…
Anh nói với nụ hoa – nụ hoa bạch hường nhé em là tình ngạo nghễ đẹp như lá cờ bay…
Rồi mình tay trong tay! Rồi có ngày sẽ vậy! Rừng Cali ngưng cháy, sông Cali lại đầy…
Anh nhìn em nhảy dây như hồi em con gái, như hồi em mười bảy…Thôi, đừng nhắc lại nghe!
Anh nghĩ ngày anh về tóc thề em còn đó…tóc bay cho anh nhớ em nhẹ nhàng khoan thai…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét