Thứ Sáu, 17 tháng 11, 2017

Tôi đi tìm tôi - Thơ Trương Xuân Mẫn



Tôi đi tìm tôi từ năm mươi năm trước
Đứa bé lên năm đạp nắng phù chân
Đầu đội gió suơng, thân ngâm nước độc
Tâm hồn què quặt tuổi mồ côi

Tôi đi tìm tôi bốn mươi năm trước
Tuôi bơ vơ đi, tuổi trẻ buồn về
Tương lai mù chân trời u ám
Tìm đâu ra được bóng chân quê

Tôi đi tìm tôi từ ba mươi năm trước
Đã tự quên mình trong tiếng ầu ơ
Mà sao nhọc nhằn cơn mộng ước
Tiếng hát bay rồi từ thủa ấu thơ

Tôi đi tìm tôi từ hai mươi năm trước
Tuổi gần năm mươi làm lại từ đầu
Bôn ba cọ đời nơi xứ lạ
Vềt thuơng bầm chẳng nhận tôi ra

Bây giờ tôi lại đi tìm… tôi
Ồ, năm mươi năm ! Có khác gì xưa
Đứa bé ngu ngơ còn nguyên mộng mị
Có chăng chỉ khác giòng suy nghĩ

Và chút tóc sương, chút nhăn nheo buồn
Hương xưa phản phất cơn mưa bụi
Về trong tiếng hát không còn nữa
Tôi mất tôi rồi… tôi đã mất tôi

Trương Xuân Mẫn


 Quà tặng của trời

Trời ban cho ta rất nhiều đức tính
Giận buồn chán ghét, kiên nhẩn, thứ tha…
Làm hành trang trên đường hố sâu, cạm bẩy
Ta gắng lấp dần biến cỏ rác thành hoa

Trời đưa cho ta cây bút làm thơ
Đừng biến thơ thành mũi tên, hòn đạn
Khi viết thư tình, bút thành ong mật
Vẽ nét thật thà trên những ước mơ

Trời cho ta cây đàn, khúc hát nhân gian
Lúc gian nan ta lỡ bỏ quên đàn
Lúc một mình, thót tim nghe đàn thét:
“ Bụi mốc tôi rồi. hỡi kẻ vô tâm “

Trời cho ta trái tim đầy nhạy cảm
Hoa trên đường đâu che dấu sắc hương
Quyến rủ ta vốn chẳng phải thánh thần
Nên bước đi có bóng hình vương vấn

May mà Trời cho ta có vợ, con
Nên đi đâu rồi cũng phải trở về
Mái ấm gia đình là nơi ẩn cuối
Sau những lần được mất với cuộc chơi

Trời tặng cho ta nụ cười biết…khóc
Buồn vui, vinh nhục lệ trào tuôn
Có những lúc cuộc đời quá nhiểu nhương
Cũng là lúc ta cười ra…nước mắt

Trời cho ta biết cảm nhận đắng cay
Lúc gian nan ta trốn vào ly rượu
Ta luôn dặn mình cả lúc tỉnh say
Phải vươn vai đứng thẳng với cây đời

Trời trao cho ta nắm đất cố hương
Đi đâu, làm gì không thành người mất gốc
Đất khô cằn, ta vun đắp tình thương
Gieo hạt tương lai, đắp những con đường

Tạ ơn trời cho ta nhiều đức tính
Ta luôn cất giữ để làm tin
Giữa thiên nhiên chợt nghe gió nói:
“ Hãy sống sao cho ra chữ Con Người…

Trương Xuân Mẫn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét