Thứ Năm, 23 tháng 11, 2017

MƯA - Thơ Đông Hải - Trầm Thi - Doãn Thường





MƯA ĐÊM 

Ngồi nghe réo rắt tiếng mưa rơi, 
Đen thẳm màu đêm phủ đất trời. 
Nhớ mái nhà xưa, ngày cách biệt, 
Mơ hương năm cũ, buổi chia phôi. 
Thủy chung vẫn giữ tròn hai chữ, 
Ân nghĩa còn ghi nặng một đời. 
Kỷ niệm tràn về bên trống vắng, 
Muộn phiền tâm sự cứ đầy vơi!

ĐÔNG HẢI - Nguyễn Đức Hiền
*** 

ĐÊM MƯA BUỒN 
(Họa thơ “Mưa đêm” của Đông Hải) 
*
Ngoài hiên mưa cứ mãi rơi rơi, 
Gợi nhớ xa xăm tận cuối trời. 
Đêm vắng làm tâm tư lắng đọng, 
Canh tàn ôm kỷ niệm phai phôi. 
Thương bờ bến ấy, thương quê mẹ, 
Tiếc tháng năm kia, tiếc cuộc đời. 
Réo rắt từng cơn ngoài cửa sổ, 
Giọt buồn pha giọt lệ chưa vơi!

TRẦM THY (phụng họa)
Trích từ Thi Tập "Ở Bên Trời".



ĐÊM MƯA!  

Canh vắng mưa đêm tí tách rơi,
Buồn sao ray rứt thấu chăng trời!
Ngừòi xưa vắng bóng từ ngày đó,
Kỷ niệm còn đây nào đã phôi.  
Chung thủy đôi bên cùng hạnh phúc;
Bạc tình một kẻ khổ riêng đời.  
Mưa đêm cô quạnh nước bằng lệ!?
Gối ướt đầm đìa buồn chẳng vơi.

Doãn Thường  
Pasadena 23-11-2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét