Thứ Năm, 23 tháng 11, 2017

Thơ Ngọc Trân & Huy Văn



CÁM ƠN

Cứ mỗi lần nhận tin đồng đội cũ
là lòng tôi dâng ngàn nỗi ưu phiền
Bạn mỗi ngày đang lây lất, truân chuyên
đội mưa nắng giữa phố phường tất tả.

Áo che thân đắp miếng chằng, miếng vá
đã một thời ươm khói lửa chiến trường
Chuyện binh đao Bạn trả lại phong sương
để khoát áo giang hồ thời mạt vận.

Bạn và tôi đã từng chung số phận
Trong ba đào làm chốt thí dấn thân
Tuổi hoa niên là năm tháng phong trần
mà vẫn đẹp Nghĩa Tình thời Huynh Đệ.

Tôi may mắn còn vẹn toàn thân thể
Bạn, buồn thay đã để lại máu xương!
40 năm chưa lành lặn vết thương
đang rỉ máu theo từng mùa Quốc Hận.

Lời cám ơn như tiếng lòng bất tận
Nợ non sông Bạn trả tại chiến trường
để cho Tôi: nay thân đã ly hương
tiếp tục sống làm chứng nhân lịch sử.

Đời tàn tạ giữa sóng cuồng, bão dữ
Mà thương ơi: hào khí thuở liệt oanh!
Ở bên lề cuộc sống vốn mong manh
Bạn vẫn giữ hạo nhiên thời lửa đạn.

Lòng sắt son trải qua bao ngày tháng
mãi âm vang câu thề hứa hôm nào
Cõi phù trần chân thấp vẫn bước cao 
Nêu gương sống của một đời Chiến Sĩ!

Bạn từng ngày nén hờn trong tâm trí
Tôi xứ người trầm bổng giữa nhân sinh
Đồng đội ơi! Đây: một mối chân tình
Gửi đến Bạn lời Cám ơn trọn kiếp!

HUY VĂN

( Qúy tặng anh em TPB / QLVNCH nói chung
 và TPB/ LĐ 1&12BĐQ nói riêng)



Ngày các anh thương phế binh hội ngộ .

Nhìn các anh tôi bồi hồi xúc động!
Những người trai của một thưở xa xưa,
Khoác chiến y anh bảo vệ cõi bờ,
Đem tuổi trẻ hiến dâng cho đất nước.

Các  anh đi mang theo nhiều mơ ước,
Mong quê nhà sạch hết bọn cộng nô.
Chúng theo Tầu và bám đít Liên xô,
Mang chủ nghĩa tam vô vào đất mẹ.

Bầu nhiệt huyết của một thời tuổi trẻ,
Xếp tình riêng để báo đáp non sông.
Ngoài chiến trường gặt hái những chiến công.
Những trận đánh vang lừng trang quân sử.

Bình Long Kon tum Trị thiên còn đó,
Bản hùng ca vang vọng mãi ngàn sau.
Các anh đi người người nối tiếp nhau,
Người nằm xuống có người sau nối bước.

Nhưng các anh đã không tròn mơ ước!
Chiến trường anh bỏ lại một phần thân!
Rồi từ đó anh trở thành phế nhân!
Nhưng nhiệt huyết trong tim còn mãi mãi.

Bao nhiêu năm chịu đớn đau khổ ải!
Dưới sự trả thù của bọn vô lương,
Các anh xem như là chuyện bình thường,
Vẫn vui sống cho qua cơn mộng dữ.

Nhìn các anh gặp nhau ngày tao ngộ,
Người cụt tay người mù mắt cụt chân.
Giúp đỡ nhau như là những người thân,
Sao tôi thấy mắt rưng rưng ngấn lệ!

Nhìn các anh với tấm thân tàn phế,
Tóc bạc mầu theo năm tháng phong sương!
Chiến y xưa đã bỏ lại giữa đường!
Lòng vẫn nhớ chiến trường xưa oanh liệt.

Mượn trang giấy với lời thơ tôi viết,
Luôn nhủ lòng ghi nhớ đến các anh.
Và mong sao tất cả các hội đoàn,
Luôn giúp đỡ các anh và mãi mãi.

Ngọc Trân 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét