Thứ Tư, 22 tháng 11, 2017

Đồng Hành - Thơ Nguyễn Thuỳ



Nào ai biết gì
Tâm hồn thi sĩ
Giỡn với lời thơ
Thiết gì chính trị
Sự thực trần truồng
Nỏ cầu luận lý...

Tôi vẫn làm thơ
Và yêu gái điếm
Hai đứa không tiền
Sống dựa vào nhau
Căn nhà chia đôi *
Mỗi người một nửa
Một bức màn thưa
Nhìn đời nghiêng ngửa
Trò bể dâu nằm giữa hý trường..

Những hôm vắng em
Ðêm dài dằng dặc
Trăng khuya úp mặt
Lệ sầu giăng
Từng giọt ngọc đắng thơ anh...

Anh đi  lảnh em
Mặt không trơ trẽn
Người ta hỏi:
Sao quen?
Nhận em là vợ
Cuộc phù sinh thắm nợ
Mà đen duyên!

Chúng ta thản nhiên
Sống cùng năm tháng
Anh làm thơ
Em rước khách...đều đều...
Thơ anh làm
Không cần vần cần điệu
Cũng như em
Nào đâu cần chọn lựa
Những đứa sang giàu, những phường ti tiện
Bọn người trưởng giả,
Cò kè mặc cả thân em!
(Ôm chúng nó
Em cười nghiêng ngã
Từng đốm dàm đen khạc lên từng mặt
Chúng lạ lùng...)

Duy riêng anh kỳ quặc
Dựng lầu thơ trên những vũng sình lầy
Vì em ơi!
Trên cõi đời nầy
Nào đâu còn giá trị
Ngoài mối tình tri kỷ
Giữa nhà thơ với gái đĩ đồng hành!

nguyễn thùy

* Ngày ầy, tôi ở tại Chung cư Minh Mạng (Việt Cộng đổi tên là Ngô Gia Tự), căn đầu lầu 3. Căn cuối lầu 3 là một gia đình có cô gái rất đẹp nhưng phải đem bán thân cho bao tên nhà giàu để có tiền nuôi mình và gia đình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét