Hôm nay, mồng Bốn tháng Mười.
Bạn
tôi mới nói và…rồi lặng thinh!
Tháng Muời, trời vẫn trong xanh,
đêm nay trăng chắc vẫn hình bóng
trăng?
Em đi, hồi đó, mùa Xuân.
Ngày qua tiết Hạ, nửa chừng Thu phai.
Mùa Đông năm nay chắc dài
khi cây lá rụng mấy ngày, hết Thu!
Thời gian…Gió thổi bay
vù,
đến
mây sương cũng không mờ chỗ tôi!
Em đi, trăng cũng theo người,
ánh trăng kia sót là lời nhớ thương?
Nhớ, là nhớ. Thương, là thương.
Cái câu định nghĩa tầm thường, mà hay!
Như tôi, nhớ quá chân
mày.
Như em, có nhớ bàn tay
vẫy về?
Bạn tôi mới
nói: Đêm ni,
Lăng Cô bãi biển, rặng thùy dương
reo.
Giữa trời một áng trăng treo,
giữa lòng ai có tình yêu chắc buồn?
Tôi nhìn bạn, cái gì vương?
Hình như sương khói ngàn phương quyện lòng?
Kể
từ bỏ núi về sông,
đố
ai không nhớ gió rừng trăng xưa…
Bỗng
dưng thấy mắt mờ mờ,
xoa tay thấy ướt bài thơ tháng Mười!
Em à em ạ em ơi,
đêm nay trăng sáng em cười duyên nha!
Trần Vấn Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét