Cười lên anh, cho đêm bừng hoa mộngCho gió khuya lồng lộng đẫm trăng saoNguồn ân ái như suối tràn nhựa sốngCửa hồn em run rẩy đón anh vàoTình yêu đến làm sao mà ngăn cảnNổi nhớ nhau nào biết bởi từ đâuMôi hé mở, sao mắt anh thăm thẩmSao tim anh giờ giờ chan chứa u sầuHoa lá rụng rơi đầy vai đầy tócĐôi sóng đôi,nghe ngây ngất men chiềuHơi thở nhẹ tìm đôi bàn tay ấmBiết làm sao cắt nghỉa được tình yêuCứ để mặc cho tơ lòng rung cảmNguồn yêu thương dào dạt đến muôn trùngHồn rộng mỡ, xin bước chân nhè nhẹNhững lời câm nói bằng cặp mắt nhungAnh lặng lẻ, đã chắc đâu sầu khổBởi thầm yêu nên dạ mới nao naoBuồn vớ vẩn, ngó bâng khuâng hờn dổiNguồn thương kia biết đến tự phương nàoSao lấp lánh đọng trên cành xao xuyếnTrong vườn khuya hoa lá ngạt ngào hươngGió mơn trớn liểu tơ mềm uyễn chuyễnÔm vầng trăng ướt sũng giữa đêm sươngXin hảy giữ cho tình trang trọng mãiĐẹp như thơ, ca ngợi thuở ban đầuDù tuổi mộng chẳng hai lần thắm lạiSao tim mình vẫn thổn thức xôn xaoThanh Vân
Thứ Bảy, 3 tháng 10, 2015
Gởi Anh - Thơ Thanh Vân
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét