đêm sương xuống như bức màn đặc quánh
tôi tìm tôi qua hình ảnh xưa nào
trên cỏ ướt, dấu chân người in bóng
giọt sa buồn sau đồng tử lao xao
*
tôi hoài người, kỷ vật là thủ thỉ
với tấm hình ngày ly biệt trao nhau
đã bao năm ảnh mất màu tri kỷ
còn lại chăng ngờ ngợ giấc chiêm bao
*
quên không nhớ nên ước mơ thiêm thiếp
giữa buồn buồn, chăn chiếu là hư vô
ru thật khẽ lời thơ đêm hồ điệp
anh với tôi tiền kiếp một bài thơ
*
sương đêm nay buông lơi từng sợi nhỏ
sợi tương tư quấn gió vượt lên rừng
muốn tìm lại dấu bụi hồng của thuở
hay bồng bềnh lên mây ngắm yêu thương
*
vẫn là cơn mơ chìm sâu đáy mắt
thà một lần cho lệ nở thành hoa
gắn xiêm y trái tim làm di vật
của lời hẹn hò xưa đã âm ba
đônghươngtônnữ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét