Em vuốt giọt thu lăn trên ô cửa
Phố mù trắng mưa như lũ kéo về
Nỗi nhớ trở giông nghe mùa thổn thức
Giữa chiều ngập gió lặng hồn tái tê
Tóc xỏa sợi dài ủ thơm tình nhớ
Mưa tuôn ngập lối róc rách bên thềm
Bong bóng vỡ trôi xuôi dòng kỷ niệm
Em xa người góc phố cũng buồn tênh
Lạc phía không anh bốn bề trống vắng
Thu hanh hao khắc khoải buốt vai gầy
Lẻ loi mình em chìm nơi khoảng lặng
Lệ tương tư đẫm ướt bờ mi cay
Ray rứt cõi lòng niềm đau chạm khẽ
Vỹ cầm độc thoại rót những nốt trầm
Ký ức ngã ngiêng trái sầu rơi rụng
Tháng mười rét ngọt lạnh cả triều âm
Vẽ họa hình anh từ trong hồi tuởng
Nét yêu thương còn đó ấm cho vừa
Dung mạo người trên gương nguyên chấm phá
Vụn về tay cọ nồng những hơi mưa
Em nhốt mình phong kín trong nỗi nhớ
Bụi thời gian mười năm chẳng xóa nhòa
Mưa mịt mù như tình em sâu đậm
Gió về quấn quít đan giấc mơ hoa...
PTMC
Tiểu Vũ Vi
03/10/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét