Thứ Hai, 26 tháng 10, 2015

Cõi Tạm - Thơ Phx Hoài Hương



Cõi trần thế chỉ là cõi tạm,
Kiếp nhân sinh thì tựa áng mây trôi.
Mới sinh ra đã khóc tiếng chào đời.
Khi lià thế cũng lệ rơi khoé mắt.
 
Công Sinh dưỡng,,vỗ về chăm sóc.
Từ oe oe cho đến lúc trưởng thành.
Khi có trí khôn lại đến chốn học đàng,
Từ bập bẹ đến thành toàn, bao vất vả?
 
Ôi 1 quãng đường trần,
mấy mươi năm hối hả,
Gần hết cuộc đời, há dễ mấy ai xuông?
Rồi lại lăn thân vào chốn thương trường,
Mà xã hội là vở tuồng bất tận.
 
Mất, được, thắng,thua, trải mấy hối lận đận?
Bả công danh như phấn thổ mà thôi.
1 năm,10 năm,100 năm ?
cũng chỉ 1 kiếp người.
Ăn được mấy?cần no thôi, đủ bữa.
 
Chén đất,đũa tre? Mâm vàng,dĩa ngọc?
Hay muối dưa,cơm hẩm khác chi nhau.
Vì cuộc đời mấy ai khỏi thương đau.
Đâu có lẽ người giàu không phải khóc?
  
Đâu có lẽ cao sang không bạc tóc?
Không ốm đau, không chết chóc,tai ương?
Giàu cách mấy,
chết cũng thành xương trắng.
Danh có cao cũng thành đống tro tàn.
 
Thế cho nên thân ở chốn trần gian,
Những đau khổ, huy hoàng ta đang có,
Là ta tạm vay, hay là ta đang trả?
Nào giữ được gì? tất cả hoá ra không.
 
Không xác thân,không lâu đài,danh vọng,
Chỉ nắm xương tàn dưới lòng đất vô tri.
Sống trăm năm phỏng được ích lợi chi?
Bể khổ không muốn dời đi?
sao còn mong níu lại?
 
Thôi thì thôi,!
Sống hay không chẳng có gì phiền toái,
Ta đi rồi,Thế giới vẫn y nguyên.
Yêu thương,hận thù,đoạn trường,cay đắng
Cũng vẫn hoài sóng trước nối sóng sau.
 
Cũng vẫn hoài, tranh đấu với khổ đau.
Thì Cõi Tạm dãi dẫu,không luyến tiếc.
Có 1 điều ,1 điều nên tha thiết,
Hãy để  lại  đời một chút nghĩa nhân thơm.
 

Phx.Hoài Hương.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét