Nắng cháy Tây Ninh ta bỗng nhớ
Em xưa mười sáu tuổi tròn trăng
Mắt long lanh theo cùng sợi khói...
Mấy dặm sơn khê biệt ngút ngàn
Bốn mươi năm trước đi đánh trận
Đóng quân heo hút miệt Gò Chùa
Tóc xỏa ngang vai đôi bờ mộng
Tình chớm thơm nồng môi ngọt- chua
Ta yêu tiếng trống trường Hiếu Thiện
Áo dài bay trắng ngõ em về
Ta thương giọng hát sầu miên viễn
“ Trên bốn vùng chiến thuật “ (*) mù mê
Vàm Cỏ Đông mưa chiều tháng chín
Đưa em qua đó ghé Hòa Thành
Bầy chim sẻ thẫn thờ bịn rịn
Chớp vội mi nhìn sông rất xanh
Chợt thấy Cẩm Giang trời đỏ lửa
Giã từ em ta lại lên đường
Bốn mươi năm trước không còn nữa
Sau ngày thua cuộc mất Sài Gòn
Sáng nay buồn giở ngăn ký ức
Hình như ta thầm khóc một mình
Hình như có chút gì xa khuất
Em khăn quàng áo mỏng Tây Ninh
Linh Phương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét