Thứ Bảy, 5 tháng 3, 2016

MẶN MỘT DÒNG SÔNG - Thơ Như Thương



Mẹ ngồi khóc... mặn dòng sông
Mặn con kinh nhỏ, mặn lòng biển xa
Mặn thân cây lúa thật thà
Thuở xưa đơm hạt ngọc ngà vàng mơ
Buồn con nước lợ tràn bờ
Về theo biển rộng ngẩn ngơ nước ròng
Ngẩng nhìn trời đất mênh mông
Đôi bờ sông rộng còn không lở bồi
Cánh cò bay mỏi - chiều trôi
Dòng sông đã cạn lúa thôi trổ đòng
Con cua, con cá nghẹn lòng
Mùi phèn, mùi biển...mùi sông đâu rồi
Thương sao giề lục bình trôi
Thượng nguồn bật rễ về thôi tím à...**
Nhánh bần lả ngọn phù sa
Quê mình thương quá, sao mà gian truân

Như Thương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét