Đã sinh ra làm người
Ai mà chẳng buồn lo
Khi
bé bỏng buồn vì không được cho
Ta vòi quà, khóc lóc!
Khi dậy
thì... không còn là nhóc
Nỗi
buồn đến viếng hoài, vớ vẩn, vu vơ
Tuổi
biết làm thơ buồn vô nguyên cớ
Đến
khi lớn hơn trách nhiệm muốn khờ
Cuộc
sống đầy lo toan, phiền lụy
Tuổi
về chiều thì nỗi buồn có tên, không ủy mị
Buồn muôn đời, buồn hỡi buồn ơi!
Nỗi
buồn luôn là bạn của tôi
Không tránh né, tôi ôm lấy nó
Nghe
Phật pháp, ngồi thiền... buồn rời bỏ
Buồn bây giờ, chỉ gió thoảng mây trôi
Đêm
hôm qua anh viết bảo anh buồn
Nghệ sĩ tính nên dễ buồn hơn hết
Mỗi khi buồn, sáng tác hay ra phết
Nên
anh ơi, hãy viết nhạc, làm thơ...
Mình
muốn gì mà không được, buồn lắm cơ
Nên chẳng muốn, chẳng nên cầu có được
Quan
niệm sống của em giờ giản dị
Chẳng
có gì thì chẳng khổ, chẳng buồn chi
Buồn đến rồi buồn cũng sẽ đi
Không
nuôi nấng, không cố tình xua đuổi...
Mong
anh vui, tâm an lành, tự tại
Ta dần
dà.... cũng rời bỏ trần ai
Như N
March
28th, 2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét