Em đi trời gió mưa dông
Đường chiều quạnh vắng mênh mông nổi sầu
Quanh co qua mấy nhịp cầu
Hồn vương mây tím đượm màu nhớ nhung
Em đi nhớ buổi tương phùng
Tiếng mưa trỗi dậy từng cung u hoài
Nghe như mộng ước tàn phai
Duyên hờ, tình muộn lạc loài trái ngang
Em đi chiều xuống muộn màng
Đường dài mưa gió lỡ làng đơn côi
Ngàn trùng xa cách một người
Bâng khuâng ấp ủ một trời yêu thương
Em đi hồn cứ vấn vương
Nghe chừng quanh quẩn thiên đường nhớ mong
Hỏi em đường có mưa không?
- Thưa anh, đường vẫn mênh mông nỗi sầu!
Thanh Vân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét