Thứ Bảy, 5 tháng 3, 2016

TRĂM NĂM HẠN KỲ - Thơ Đặng Hoàng Sơn


Đêm tàn trăng khuất sao dần tắt
Nhô nhấp lao xao sóng mặt hồ
Phảng phất bóng hình người yêu dấu
Giật mình chỉ thấy bọt sóng xô.

Người từ đâu và ta đến đâu
Bi hoan ly hợp nghiệt oan sầu
Gối chăn quằn quại nghìn xưa đã
Chớp mắt đi vào cõi thiên thu.

Ngắm nhìn nhật nguyệt nghìn năm cũ
Mới hay vũ trụ lớn khôn cùng
Lần giở thiên thư tìm nhân ảnh
Nào ngờ tinh tú cũng vô chung.

Mở trang huyền sử cõi hư vô
Chỉ thấy người xưa dưới nấm mồ
Muôn lớp phế hưng trùm rêu phủ
Công hầu khanh tướng nắm xương khô.

Ta đến đây rồi ta sẽ đi
Trần gian phù phiếm có là chi
"Lưu thủ đan tâm" cùng nhân thế
Trăm năm rồi cũng tới hạn kỳ.


Đặng Hoàng Sơn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét