Nắng chứa chan ngoài kia, sao tôi vẫn thấy lòng lạnh lẽo
Phải chăng không là nắng ấm quê hương
Tia nắng dịu dàng dội trên đồng ruộng mênh mang
Ánh nắng mai âu yếm gánh rau, hồng má nàng thôn nữ
Vệt nắng chiều ỡm ờ, mờ chiếc phà bến bắc nhỏ
Hằn nét nhăn nheo, trán đẩm mồ hôi, người phu đạp xích lô
Nắng ấp ôm nấm mồ người lính già hy sinh cho đất tổ
Hong khô giọt lệ mõi mòn người cô phụ
trông chồng ngoài biên cương ngăn chặn giặc thù
Nắng vàng hoe hồn nhiên soi ngỏ ngách thành đô
Rọi hiền hòa, tươi tắn phố phường xưa rạng rỡ
Những con đường tự do, nắng lùa qua, chan hòa không bỡ ngỡ
Mừng, xẻ chia nồng nàn đời dân sống bình an
Sao lâu rồi không còn nắng xôn xang
Mà tối ám vây quanh đời lặng lẽ
Nắng vàng ơi đem tôi về chốn cũ
Sưởi lòng tôi, sưởi ấm cả quê hương
Chương Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét