Thứ Tư, 2 tháng 11, 2016

Chùm Thơ Đông Hương Tônnữ

TIẾNG THỞ DÀI CỦA MỘT ĐOÁ HOA 

 
Tôi buồn, không phải người yêu chết
mà vì người đi không một câu
sợ nói xa nhau tôi lại khóc
nhớ lại từng li thuở mới đầu
*
Thà cứ ngỏ lời, đau một lúc
rồi thời gian sẽ xoá nay mai
dư hương vai áo tóc giụi ngực
giảg ơi, nước mắt cứ đong đầy
*
Có phải không anh- chào ly biệt
là xé tan đi một sử tình
hay sợ tim tôi buồn, giãy chết
anh là người đao phủ yêu tinh
*
Tôi giờ hiểu rõ lòng anh lắm
tôi chỉ là hoa hái ở rừng
cánh rừng một hôm tay anh chạm
phải một loài hoa khác sắc hương
*
Nhưng anh quên mất anh là bướm
đem tôi về ép ở trong thơ
dành đó để rồi quên, lại lượn
qua những trời anh vẫn ước mơ
 
đht

GIA TÀI EM

  
Tôi rong vào thế giới buồn
Đi tìm cảm hứng cho nguồn thơ riêng
vắt tim cạn giọt, mời anh
uống đi, đâu biết mai mình chia xa
*
Không anh, đâu cũng là nhà
gầm cầu, phố chợ, ta bà cũng xong
như tằm, ngủ suốt mùa Đông
sợ khi thức dậy nỗi buồn tuyệt cao
*
Thác bơ vơ chảy ạt ào
giòng sông cảm hứng bắt đầu cạn khô
gia tài em chỉ có thơ
và rương cảm xúc dành hờ một bên
*
Chưa ra khỏi thế giới buồn
vẫn còn vương vấn âm thầm khó quên
giận mình sao cứ an nhiên
ngồi đan tấm lụa tơ tình thủy chung
 
đht
 

TẠI SAO VÀ TRẢ LỜI

 
  
Lời trần tình anh còn ngậm trên môi
nói đi anh, để cho lòng được nhẹ
dù trong anh em chỉ là hạt nắng
lúc anh buồn em rưới xuống niềm vui
*
Lỡ thương nhiều nên thấy mình hẫng hụt
lời yêu đầu cứ thổn thức đau em
dù vẫn biết cứ nửa khuya thức giấc
nghe âm sầu vời vợi mãi ngân đêm
*
Chưa tỉnh táo, nghĩ mưa lao xao lá
hay ngòi rong dang dở thơ tặng người
 rưng rưng khoé, nhớ tháng năm đẹp vỡ
chảy vào hồn theo mấy giọt sương rơi
*
Vừa hiểu ra tim anh là ảo ảnh
một ánh trăng đi lạc giấc mơ tình
rồi lặng lẽ trôi qua vùng mơ cạnh
gót tung tăng trên thảm cỏ nhung mềm
*
Em tự hỏi rồi không câu giải nghĩa
sao bão phong lại giáng xuống tâm hồn
như đạn pháo nổ tung luôn cảm nghĩ
tình cảm mình lớp bụi đất phù vân
   
đht 

Monday, October 31, 2016

ANH NHƯ CƠN LỐC VÔ HÌNH ĐẾN - ĐI

  
Em ngồi lau mắt giai nhân
hôm nay tâm trạng hết ngoan mất rồi
em ngồi đối điện đơn côi
thấy mình chiếc bóng ngậm ngùi gầy nhom
*
Em ngồi thoa chút phấn son
hôn anh đã nhạt, tâm hồn cũng phai
vòng tay ôm lấy hình hài
của ai? khoảng trống cuộc đời chiêm bao
*
Nhịp tim sĩ diện, làm cao
mình trâm anh chứ phải nào bá vơ
anh vào em bằng cõi thơ
vân du dưới dạng giấc mơ ngọt mềm
*
Người ơi, mở cửa cho em
tìm anh trong cõi thần tiên ngoại trần
vòng vòng quanh góc chân tâm
anh như cơn lốc vô hình đến - đi
 

đônghươngtônnữ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét