Từ miền biển sóng em khôn lớn
Cát trắng phơi mình theo tháng năm
Mẹ dắt dìu em bao vất vả
Bôn ba qua mấy cuộc thăng trầm …
Em buồn cho vận nước đảo điên
Và biển giận gào lên từng đợt sóng
Giữa thâm u trong vô cùng tận
Em thấy rồi, giọt lệ biển rưng rưng
Biển đâu muốn vùi chôn bao thế hệ
Từng đêm đau trằn trọc với sao trời
Ai hiểu được nỗi sầu của biển
Thuyền xa khơi bỏ biển cô liêu
Em bước đi xa biển một chiều
Nghe biển khóc …lời tạ từ vẫy gọi
Biển thương nhớ, ôi ngàn trùng diệu vợi
Tiếng thì thầm ôm ấp những canh thâu
Giờ cách xa nửa quả địa cầu …
Có ai về thăm biển
Nhắn dùm em đôi lời
Từng đêm nơi chốn phương trời
Nhớ quê nhớ biển khó vơi não lòng
Một đời em mãi long đong
Một đời biển vẫn chờ mong ngày về
Từ miền biển sóng … em đi
Trăm năm tình biển khắc ghi trong lòng
Có ai về thăm biển
Nhớ nhắn dùm … em nhớ biển, biển ơi !
nguyễn phan ngọc an - 2016
http://.trangthongocan.blogspot.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét