ANH- NGƯỜI BIỆT ĐỘNG MŨ NÂU
Những nẻo đường của chiến tranh đi qua
mất dấu anh, giày Saut và áo trận
gần nửa đời rồi, tình còn lận đận
tim quấn vành tang, mặn vẫn nhạt nhoà
*
Em về thăm quê, hành trang nỗi nhớ
SàiGòn- Pleiku, con đường thật buồn
dấu vết yêu xưa quay tròn mộng mị
giấu giữa hồn em màu áo hoa rừng
*
Phố núi chiều, hoàng hôn ưa trở tím
tim em chiều, mưa nặng hạt xoáy hang
như lổ đạn, hố bom, buồn chết điếng
chung quanh mình, rừng vọng tiếng tim câm
*
Em lang thang Bình - Trị - Thiên tìm vết
máu người xưa trên đại lộ kinh hoàng
trong một phút rứr ray, tay bốc đất
biết đâu chừng đất thấm máu người thương
*
Em nhắm mắt, nhớ mùi hương áo trận
bóng hào hùng người Biệt Động Mũ Nâu
tiếng sát, sát của cọp rừng oai dũng
xa muôn đời, kỷ niệm rễ ăn sâu
đông hương
Những nẻo đường của chiến tranh đi qua
mất dấu anh, giày Saut và áo trận
gần nửa đời rồi, tình còn lận đận
tim quấn vành tang, mặn vẫn nhạt nhoà
*
Em về thăm quê, hành trang nỗi nhớ
SàiGòn- Pleiku, con đường thật buồn
dấu vết yêu xưa quay tròn mộng mị
giấu giữa hồn em màu áo hoa rừng
*
Phố núi chiều, hoàng hôn ưa trở tím
tim em chiều, mưa nặng hạt xoáy hang
như lổ đạn, hố bom, buồn chết điếng
chung quanh mình, rừng vọng tiếng tim câm
*
Em lang thang Bình - Trị - Thiên tìm vết
máu người xưa trên đại lộ kinh hoàng
trong một phút rứr ray, tay bốc đất
biết đâu chừng đất thấm máu người thương
*
Em nhắm mắt, nhớ mùi hương áo trận
bóng hào hùng người Biệt Động Mũ Nâu
tiếng sát, sát của cọp rừng oai dũng
xa muôn đời, kỷ niệm rễ ăn sâu
đông hương
BÀI THƠ TÌNH CHO ANH
Đây bài thơ em viết bằng thương nhớ
có bao giờ anh đọc được không anh
trái tim em luôn luôn thật trong lành
như đá qúi chưa gặp ai mài giũa
*
Dù trời đất đầy dẫy bao nghiệt ngã
đầy phong ba hay biển động triều thần
em tìm ở anh, dễ thương thi nhân
thơ rất đẹp cùng trái tim vô tội
*
Em thuở trước một giòng sông sám hối
trôi lang thang trên sóng rối u tình
trôi đi tìm nguồn cội của tâm linh
em đã gặp trong tim anh tâm điểm
*
Thương từ đó, hôm qua rồi miên viễn
có thế nào, tim dù lắm phù sa
anh có làm em bão tố phong ba
cây nước mắt vẫn nở hoa diễm tuyệt
*
Đây bài thơ tình viết bằng tâm huyết
cho riêng anh, người em cả đời chờ
đông hương
NÂNG LY CẠN ĐÁY NỖI SẦU
Nắng lên âm chút mặt trởi
ấm vườn cỏ, ấm mây trời đang trôi
tôi về xứ rượu tìm say
cho quên mình đã viết lời không ngoan
*
Giọt hồng, giọt trắng lang thang
trên bời môi thấm bàng hoàng nhớ anh
nâng ly cụng với phù trầm
nghe hừng hực nóng chảy tròn dư hương
*
Vào sâu tận đáy ngực trần
cuối hồng tâm chạm bóng cầm tim tôi
một chung quay quắt đủ rồi
thêm chung nữa chắc buồn rơi nhũn hồn
*
Ngấm xuyên tuốt thời gian
xa người- tôi biết tim mình khó nguôi
trái buồn chờ lúc chín cây
trăm ngàn kiếp nữa tuyệt vời cơn đau
Nâng ly dốc cạn nỗi sầu
Tôi hoà thêm giọt lệ màu vết thương
đông hương
NỖI ĐAU ANH ĐỂ LẠI CHO EM
Bóng người chìm giữa bờ đường mưa rối
em lặng nhìn, nghe cây lá rưng rưng...
giọt mưa đêm hay giọt buồn gõ tính tuổi
sao đọng trên rèm những hạt ngà sương
*
Em vội vàng lau nỗi đau đồng tử
cho hai hàng nước mắt khỏi côi đơn
em đứng nhìn trống vắng đang hành khất
trên một hành tinh bụi cát phủ dần
*
Cuộc trốn tìm giữa anh - em thuở ấy
chừ thời gian đã lở mất ít nhiều
anh bỏ lại trong hồn em khối đá
rồi lâu ngày rơi vực thẳm tình yêu
*
Anh để lại một giòng sông nước mắt
bờ cỏ buồn giẹp dưới ngọn phong ba
mùa nắng đầu tiên trờ về ngơ ngác
không lẽ khô rồi giọt lệ hôm qua?
em lặng nhìn, nghe cây lá rưng rưng...
giọt mưa đêm hay giọt buồn gõ tính tuổi
sao đọng trên rèm những hạt ngà sương
*
Em vội vàng lau nỗi đau đồng tử
cho hai hàng nước mắt khỏi côi đơn
em đứng nhìn trống vắng đang hành khất
trên một hành tinh bụi cát phủ dần
*
Cuộc trốn tìm giữa anh - em thuở ấy
chừ thời gian đã lở mất ít nhiều
anh bỏ lại trong hồn em khối đá
rồi lâu ngày rơi vực thẳm tình yêu
*
Anh để lại một giòng sông nước mắt
bờ cỏ buồn giẹp dưới ngọn phong ba
mùa nắng đầu tiên trờ về ngơ ngác
không lẽ khô rồi giọt lệ hôm qua?
đông hương
PHIÊN GÁC ĐÊM
Khuya tiền đồn, phiên gác đêm lạnh tẻ
mưa bụi bay bay lặng lẽ, vô tình
tay chạm phải vỏ đạn đồng trong túi
định ngày về, làm sính lễ cho em
*
Một đời trai và trăm ngàn chiến trận
bom đạn chờ dội lấm tấm hoả châu
đêm tiền đồn, trong vài giây phút lặng
nhớ hậu phương và bóng dáng ai sầu
Khuya tiền đồn, trăng đã già, sắp lặn
nhờ mây che, đêm dày đặc chung quanh
trong yên lặng rợn ngưòi, nghe cú rúc
ngỡ tử thần đang rình rập đâu đây
Khuya tiền đồn, trăng đã già, sắp lặn
nhờ mây che, đêm dày đặc chung quanh
trong yên lặng rợn ngưòi, nghe cú rúc
ngỡ tử thần đang rình rập đâu đây
*
Anh ước mơ hôm nào về được phố
tặng cho em một đoá pơ lăng khô
có đôi khi phải băng rừng, băng suối
lắm lúc bùn đóng cứng đế giày Saut
*
Mảnh bom vỡ cạnh tim, anh ngỡ chết
vết thương không băng bó, rỉ ri hồng
dù hơi thở như chỉ mành dễ đứt
vậy mà nhớ em, nhớ lây SàiGòn
đht
TÌNH YÊU NGÀY ĐÓ CHƯA NHÀU LÍNH ƠI!
Nửa thế kỷ rồi chưa lắng được
chắc sẽ muôn đời giữa nhớ quên
chiếc áo hoa rừng xưa anh mặc
bạn cùng sống chết với đạn bom
*
Em người ở lại, buồn ga vắng
nhớ từng hơi thở đã cho nhau
mai đây phổi nhuốm mùi thuốc súng
biết đâu ngực áo cũng nhuộm màu
*
Em lần cuối phố nghe tim lạnh
môi đắng, nhìn theo bóng tàu đi
lạc mất thương yêu trong chiến trận
An Lộc, Pleime, hay Charlie
*
Ngày lại, ngày qua, chờ tin nhắn
chỉ đoá lan rừng khô thế thư
tấm hình để lại làm lưu niệm
và đêm nước mắt tức, vỡ bờ
*
Mất biệt tin nhau từ độ ấy
đứng, ngồi chờ mãi...tháng ngày qua
may có nụ hôn anh ở lại
ước gì ngày phép cũng không xa...
Nhưng mà
Bài thơ nước mắt vòng cung.
Thấm vào sâu tận tâm hồn...thấm sâu
Muộn rồi nhưng vẫn mai sau
Tình thương ngày đó chưa nhàu LÍNH ơi !
Thấm vào sâu tận tâm hồn...thấm sâu
Muộn rồi nhưng vẫn mai sau
Tình thương ngày đó chưa nhàu LÍNH ơi !
đônghươngtônnữ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét